CÔ THÀNH THIẾU NIÊN
Tác giả: Tô Mộng Đắc.
Thể loại: Hiện đại, song xử, thanh xuân vườn trường, HE.
Độ dài: 37 chương + 4 ngoại truyện.
Tình trạng: Hoàn edit
Lưu ý: Truyện không khóa.
___________________
Văn án:
Cấp 3 của hai người họ: một người là nam sinh vừa điển trai vừa giỏi giang (ngoài mặt thì lạnh lùng nhưng nội tâm lại tự ti), một người là nữ sinh xinh đẹp học giỏi (tự tin, ngoài lạnh trong nóng)
Sau khi họ trưởng thành: bác sĩ đạm mạc và diễn viên ba-lê đầy đam mê.
Hai người thầm mến nhau, tương phùng tương ngộ.
Nói một cách đơn giản, đây là một câu chuyện về chàng trai ở nông thôn cảm mến tiểu thư nhà giàu. Một lần gặp gỡ, nhớ mãi không quên. Vì cô, chàng trai ấy phấn đấu, nỗ lực.
(1) Lớp 12 năm đó, vì trong nhà xảy ra biến cố nên Ôn Uẩn Chi đành phải về quê lánh nạn, chuyển đến trường THPT Thanh Thành – một ngôi trường ở địa phương. Ngày đầu tiên đi học, cô đã chạm trán “đại ca” trường học – Cố Viêm Sinh. Cô bị cậu ta hất rượu, không chịu thua, cô cũng hất lại cậu ta ngay lúc ấy. Sau này, cậu ta nhiều lần giúp đỡ cô những khi gặp hoạn nạn.
Mười năm sau, cô quay lại Thanh Thành, cũng là lúc cô biết được những tâm tư được giấu dưới đáy lòng của chàng trai mang tên Cố Viêm Sinh. Ngày cô rời khỏi Thanh Thành, cậu cũng đi và không ai có thể tìm thấy cậu.
(2) Mười năm sau, Cố Viêm Sinh chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra được Ôn Uẩn Chi lẫn trong đám đông.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo của quán bar, cô ấy vẫn như trước kia, không hề thay đổi.
Bạn bè bên cạnh trêu ghẹo: “Là cậu ấy đúng không? Bao nhiêu năm mày khổ cực như vậy là vì cậu ấy à.”
Trong đôi mắt anh chợt hiện lên sự gắng gượng, nhưng sắc mặt vẫn luôn duy trì vẻ bình tĩnh.
Lời của họ đều là sự thật. Lúc mọi người không chú ý, ánh lén mở điện thoại di động, cô gái trên màn hình khóa hiện lên, sạch sẽ không tì vết. Bỗng chốc, cô ấy đã ở ngay đây.
Cố Viêm Sinh ngẩn ngơ nhìn màn hình.
Anh đáng ra đã chết từ đống đổ nát năm 18 tuổi, nhưng lại vì đợi cô mà tiếp tục đến ngày hôm nay.
________________
“Công ty bố cô đang đứng trên bờ vực phá sản, khắp nơi đều đòi kiện ông ấy. Mẹ cô bị giữ lại Singapore, cấm xuất cảnh ra nước khác.”
Ôn Uẩn Chi, một cô nhóc chưa rõ sự đời đã phải bị đưa đến nơi khác sống để tránh những phiền phức không đáng có từ bố mẹ cô. Trong trí nhớ của mình, cô chỉ đến Thanh Thành một lần khi còn bé, ngoài ra không còn ấn tượng gì nổi bật. Cô học tiểu học và cấp 2 ở trường dạy múa tư nhân, đến cấp 3 mới chuyển về trường phổ thông và học lớp tự nhiên. Đến nơi này, nhờ có ông nội đã từng là giáo viên tại trường, cô mới được xếp vào lớp 12 ban tự nhiên.
Ngày đầu đi học cũng không có quá nhiều điều đặc biệt, chỉ là đồng phục của cô có hơi rộng, tan trường, cô cùng Chu Ninh đi sửa, vì có kha khá công việc cho nên không kịp sửa liền cho cô, bà chủ hẹn sẽ sửa xong trong ngày và nhờ người đem đến cho cô, thật không ngờ người đó lại là Cố Viêm Sinh. Trong khi mọi người đều say đắm với vẻ đẹp tựa tiên nữ của Ôn Uẩn Chi, nhưng đối với Cố Viêm Sinh, cậu ta lại thẳng thừng nói với cô: “Nhìn cô cứ như ma nữ vậy.” Nói xong cũng không khoan nhượng thảy đồ vào người cô rồi khởi động xe rời đi.
Nhìn thấy Ôn Uẩn Chi đi ăn cùng người con trai khác, tâm trạng Cố Viêm Sinh có vẻ không được tốt cho lắm. Cậu theo cô đến quán lẩu, sau khi cô lấy nước chấm về, định ngồi xuống thì cậu đứng bên cạnh chìa chân phải ra, nhẹ nhàng móc kéo chiếc ghế sau lưng Ôn Uẩn Chi làm cô ngã dưới đất, mặc cho cô mắng, cậu chỉ nhếch môi thích thú, xấu xa không thể tả. Ôn Uẩn Chi nuốt không trôi, đứng dậy bỏ về lại bị Cố Viêm Sinh gọi lại, đến lúc này, lửa hận trong cô lại bùng lên, mắng cậu một câu liền bị hất bia vào mặt, cô cũng không nhịn, tát Cố Viêm Sinh một cái, đây là lần tức giận nhất của cô.
Đối với độ tuổi này của bọn họ mà nói, kiểu nữ sinh như Ôn Uẩn Chi chỉ có thể giữ trong lòng, không thể tùy tiện theo đuổi, bởi vì cảm thấy bản thân không xứng với cô ấy. Nhưng đối với Cố Viêm Sinh, có lẽ là vì cậu sống trong bùn đất nên không thể ưa nổi cái vỏ bọc thanh cao không nhiễm bụi trần của cô. Ôn Uẩn Chi biết chứ, rõ ràng là cậu ta không thích cô, là kiểu đối nghịch, như là từ khi sinh ra đã không ưa nhau vậy.
Rất nhanh sau đó, cô đã chứng kiến cảnh tượng Cố Viêm Sinh và anh họ Ôn Thiếu Đường đánh nhau, Cố Viêm Sinh không hề nương tay, đánh Ôn Thiếu Đường thừa sống thiếu chết, nếu không phải Ôn Uẩn Chi lên tiếng, có lẽ cái kết sẽ còn khó coi hơn. Nhìn cảnh tượng anh em họ lo lắng cho nhau, vết thương trên tay Cố Viêm Sinh lại càng đau hơn gấp bội…
Dường như giữa hai người Cố Viêm Sinh và Ôn Uẩn Chi có điều gì đó, một mối duyên tình nặng nợ chăng? Bởi, cứ hết lần này đến lần khác họ bắt gặp lẫn nhau, để rồi gây thương nhớ và sự rung động dịu dàng, cuối cùng có một cái kết viên mãn.
Thanh xuân ấy có màu sắc tươi sáng, cũng có những góc khuất tối tăm, nhưng thật may mắn cho cậu thiếu niên cô độc ấy đã tìm được ánh sáng của đời mình. Thanh xuân ngắn ngủi, nhưng thật may Uẩn Chi đã xuất hiện, sự thâm tình của chàng trai trẻ đã được đáp lại. Đây là một câu chuyện tình yêu không quá ngọt ngào mộng mơ, mà như một dòng nước vậy, nhẹ nhàng và cực kỳ thanh xuân.
________
Các trích dẫn, lời thoại trên lấy từ link đọc, một vài ý đã qua chỉnh sửa.