mắc bệnh sợ giao tiếp, một ngày nọ tôi bỗng nhiên xuyên về cổ đại
mắc bệnh sợ giao tiếp, một ngày nọ tôi bỗng nhiên xuyên về cổ đại

MẮC BỆNH SỢ GIAO TIẾP, MỘT NGÀY NỌ TÔI BỖNG NHIÊN XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI
Tác giả: Tích Yêu Hiểu
Thể loại: Cổ đại, xuyên sách, nhẹ nhàng, hài hước, Nhiếp chính vương nham hiểm – Lý tiểu thư mắc bệnh sợ giao tiếp, chữa lành, ngọt, HE
Độ dài: 44 CV + 13 PN
Tình trạng: Hoàn chính văn, đang edit ngoại truyện
Lưu ý: Có khoá
________
Văn án:
Mọi người đều biết, ngũ cô nương của nhà Lý thị lang là một cô ngốc, Lý gia vì lương thiện nên mới giữ đồ ngốc đó trong nhà, không gửi tới thôn trang tự sinh tự diệt.
Sau đó thánh chỉ hạ xuống, ngũ cô nương Lý gia bỗng trở thành Nhiếp Chính Vương phi, không còn ai ở ngoài kia dám nói này nói nọ về nàng nữa, chỉ có thể lén cười chê: Kẻ điên với đồ ngốc quả đúng là xứng đôi với nhau.
Tiếp đó, những hành động của Nhiếp Chính Vương kia lại không còn khiến người ta phải sợ hãi hay căm phẫn như trước đây nữa, mọi người lúc này mới phản ứng lại kịp, bọn họ đều mong cho Nhiếp Chính Vương phi có thể sống lâu trăm tuổi, nói chung nàng đừng có chết trước Nhiếp Chính Vương là được.
Lý Mộ: Sao ta cứ thấy mình bị người khác coi như cái dây xích chó dại vậy.
Nhiếp Chính Vương: Vậy thì Vương phi nhớ phải giữ bổn vương cho chắc, đừng thả bổn vương ra ngoài cắn người.
________
Lý Mộ nàng vốn không phải tên là Lý Mộ, cũng chẳng phải chủ nhân của cơ thể này. Nàng xuyên từ hiện đại vào trong một quyển sách cổ đại. Nguyên chủ Lý Mộ bị bệnh chết khi chỉ mới mười sáu tuổi, vừa hay giúp một người vừa chết vì tai nạn giao thông như nàng được lợi.
Nhưng trước mắt thì chưa thấy lợi đâu cả, bởi nguyên chủ không để lại chút ký ức nào cho nàng, lúc nàng xuyên vào cơ thể này thì đã mười sáu tuổi, không thể giả vờ bản thân là một đứa trẻ con không hiểu biết gì, từ từ mà làm quen với thế giới bên ngoài. Cho nên nàng cần một lý do có thể giải thích tại sao nàng lại không biết gì về mọi thứ quanh mình.
Hơn nữa Lý Mộ còn bị bệnh sợ giao tiếp, khác với những kẻ cứ tự cho mình là “sợ hãi xã hội” trên mạng, bệnh của nàng thật sự là chứng rối loạn tinh thần. Cho nên nàng quyết định sẽ giả ngây giả dại, bởi lợi ích của việc giả ngốc chính là cho dù nàng có làm gì đi nữa, chỉ cần không tự khiến bản thân bị thương thì không ai phí sức ngăn cản nàng.
Thế là chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, trên dưới Lý gia và cả thành đều biết ngũ cô nương Lý gia triền miên giường bệnh hơn một năm nay đã phát sốt tới độ hỏng đầu.
Lý Mộ mất tận mấy tháng để thích ứng với hoàn cảnh xung quanh mình, xác định rằng khát khao được sống không cho phép mình đi tìm cái chết, nàng bắt đầu hành trình tự cứu đầy gian khổ bởi theo nguyên tác thì chỉ còn bốn tháng nữa là Lý gia sẽ tan cửa nát nhà vì tội âm mưu ám sát Yến vương Lâm Khước.
Cơ mà Yến vương là ai?
Trong sách chỉ nói đơn giản rằng Yến vương có “công tích vĩ đại”, y từng gi.ết tiên đế, giả thánh chỉ để thuận lợi trở thành Nhiếp Chính Vương, ra tay quét sạch Đông xưởng và Tây xưởng, chỉ để lại Cẩm Y Vệ làm việc cho mình, trên dưới triều đình đều nằm trong sự khống chế của Yến vương, sống dưới bóng ma chuyên quyền độc đoán.
Có thể nói rằng Lâm Khước biết hết những chuyện lớn bé trong nhà của các quan lại ở kinh thành này, thế nên mặc dù ai ai cũng tin Lý Mộ ngốc, y vẫn nghi ngờ và sai mật thám Phi Tinh của Cẩm Y Vệ tới bên cạnh Lý Mộ.
Không dừng lại ở đó, y còn sai em gái Lâm Tê Ngô đến làm quen với Lý Mộ để xác định thực hư mọi chuyện. Từ dạo đó, Lý Mộ thường xuyên nhận được thư tay của Lâm Tê Ngô, thậm chí Lâm Tê Ngô còn thường đến phòng nàng chơi.
Sau vài lần Lý Mộ lén bỏ trốn không thành công, nàng chỉ đành căng da đầu mà ngồi tiếp đãi. Suốt mấy tháng qua, phản ứng của Lý Mộ về việc nhận thư bắt đầu từ hoảng sợ, cho tới lo lắng không yên, bây giờ nàng có nhận được thư của Lâm Tê Ngô hay gặp mặt thì nàng cũng không còn thấy khủng hoảng nữa.
Ấy thế mà Lý Mộ nào hay, bao bức thư được gửi tới đều do Yến vương Lâm Khước viết, thế nên những món quà nàng tặng cho Lâm Tê Ngô đều vào tay y cả.
Đã thế, lần gặp mặt đầu tiên của hai người còn vô cùng oái oăm. Hôm đó Lý Mộ lên chùa cùng đại tỷ, nàng liên tiếp gặp xui xẻo.
Đầu tiên là trượt ngã đến mức trật mắt cá chân. Thứ hai là trong khi ngồi chơi chong chóng đợi người tới sơ cứu thì gió thổi mạnh, chong chóng tuột khỏi tay nàng luôn. Cái thứ ba là ghê gớm nhất, Lý Mộ đã gặp vô tình bắt gặp hiện trường gi.ết ng.ười, mà nhân vật chính trong vụ này lại là Lâm Khước!
Chưa dừng lại ở đó, chỉ vỏn vẹn mấy ngày sau, Hoàng đế lại tứ hôn cho Lý Mộ và Lâm Khước!!
Ban đầu Lý Mộ lo lắng lắm, nàng hoảng sợ tới mức ăn cơm không vô, dù ăn được cũng sẽ nôn hết ra ngoài, cơ thể cũng gầy xuống nhanh chóng. Nàng tưởng tượng ra viễn cảnh chuyển đến nơi ở mới, cùng một nam nhân xa lạ khiến nàng không sao yên lòng được.
Nhưng ai ngờ đâu, trong đêm tân hôn, Lý Mộ ngủ nhanh lắm, tuy rằng nàng ngủ không được bao lâu nhưng nàng đã thật sự đi ngủ, hơn nữa còn không hề mơ mộng gì.
Lâm Khước cũng vô cùng tâm lý, Lý Mộ không thích tiến cung, y bèn hủy bỏ luôn. Lý Mộ không muốn quản lý mọi việc trong nhà, Lâm Khước cũng không ép, lại còn sai người thường xuyên đưa sổ sách và tin tức đến cho nàng nắm bắt và hóng hớt.
Lý Mộ muốn cưỡi ngựa, Lâm Khước bèn dẫn nàng tới trường đua ngựa trong phủ, chọn cho nàng một con ngựa ngoan ngoãn, dạy nàng cách tạo dựng tình cảm với ngựa, cách lên ngựa, ngồi sao cho đúng,… Y không chỉ giúp nàng bổ sung, sửa chữa, còn giải thích rõ ràng, giúp nàng hiểu thêm về quy định và phong tục tập quán các nơi, còn lồng ghép với tình hình thực tế những năm qua cho nàng dễ hiểu nữa.
Tóm lại là cuộc sống của Lý Mộ không hề có chút gợn sóng nào, mỗi ngày đều trôi qua trong yên bình và chóng vánh, đến mức Lý Mộ cảm thán rằng: “Ngươi đối xử với ta tốt quá, tốt tới mức không giống một con người thật, làm ta rất lo sợ.”
Phàm là ai đối tốt với nàng thì nàng đều muốn đáp lại, nàng cũng nhận ra thời gian sống chung, Lâm Khước luôn nhẫn nhịn, dẫu bị chất độc trong người hành hạ y cũng không cho nàng biết. Nên giờ nàng mới bảo y không cần chịu đựng một mình nữa.
Cuối cùng, Lâm Khước biến thành một kẻ dính vợ và cả… sợ vợ nữa.
Y sẽ hay nhõng nhẽo:
“Vi Hi ơi? Vi Hi à… Vi Hi ngoan của ta, đi cùng với ta đi, đừng để ta cô đơn một mình.”
“Trời mưa rồi, nàng mau dậy với ta đi.”
Y sẽ dễ dàng nhận sai: “Ta biết sai rồi. Là do ta không đúng, về sau ta sẽ không bao giờ lừa gạt nàng nữa.”
Y sẽ không ngại ngần cho người khác biết là mình rất nghe lời: “Tính tình vương phi không tốt, thần không dám không nghe lời nàng.”
Và cũng sẽ thổ lộ cảm xúc thật: “Lòng ta có nàng nhưng nàng lại chưa bao giờ đáp lời, ta không biết trong lòng nàng có ta hay không.”
Thật ra… tới bây giờ Lâm Khước mới phát hiện cho dù trong lòng y có khó chịu bao nhiêu, chỉ cần ở cạnh Lý Mộ là y sẽ nhanh chóng thấy vui vẻ trở lại.
Mà Lý Mộ cũng nhanh chóng nhận ra tình cảm của mình khi độc trong người Lâm Khước phát tác, cũng may nhờ có Vô Độ mà chất độc dần được hóa giải, Lâm Khước dần khỏe mạnh hơn.
Thời gian Lâm Khước hôn mê, Lý Mộ hồi tưởng lại khoảng thời gian hạnh phúc của họ. Nàng cảm thấy Lâm Khước chính là định mệnh của mình, hai người họ đều đối đãi nhau bằng những cử chỉ dịu dàng nhất. Thế nên khi y tỉnh lại, nàng bảo:
“Lâm Khước, chàng phải thật khỏe mạnh, ở cạnh ta thêm mấy năm nữa, nếu có thể cùng ta sống đến đầu bạc thì ta chắc chắn sẽ thích chàng nhất nhất nhất nhất nhất.”

“Nếu ta không làm được thì sao?”

“Vậy thì ta chỉ thích chàng nhất thôi.”
Thiếu hẳn bốn chữ “nhất” cũng khiến y thấy nghiêm trọng rồi!!
Thế thì: “Vậy thì ta phải cố gắng hơn nữa, sống tới đầu bạc cùng nàng, trở thành người mà nàng thích nhất nhất nhất nhất nhất.”
Chúng ta sẽ không chỉ sống bên nhau thêm vài năm, mà sẽ cùng nhau sống đến đầu bạc răng long.

Bộ này có văn phong nhẹ nhàng, tình cảm của nam nữ chính được bồi đắp từ từ, không hề gấp gáp. Tui siêu thích cách hai người sống chung với nhau, vừa tinh tế vừa dịu dàng, Lâm Khước chiều Lý Mộ dữ lắm. Cốt truyện chữa lành lại hài hước nên mọi người yên tâm nhảy hố nha!!

By admin