MAY MẮN NHỎ CỦA EM
Tác giả: Duy Kỳ
Tag: Ngôn tình, hiện đại, thực tế, chữa lành, tài xế xe tải đam mê máy bay không người lái – cô gái mạnh mẽ kiên cường với nhiều tổn thương trong quá khứ, ngọt ngào, HE
Độ dài: 55 chương
Tình trạng: Full
Lưu ý: Không khóa
Link: https://luclacnho2810.wordpress.com/may-man-nho-cua-em…/
________
Văn án:
Giang Sinh lái xe tải đi khắp nam bắc, không ngờ một ngày lại vớt được một cô gái từ hồ lên. Cô gái xinh đẹp, người nhỏ nhắn gầy gò, nhưng tính khí lại rất dữ dằn, suốt ngày mặt lạnh lùng, động một tí là nổi cáu.
Giang Sinh rất đau đầu, nhưng biết làm sao đây? Người mình cứu, dù phải quỳ xuống cũng phải chăm sóc đến cùng. Ai ngờ được một ngày cô gái lại túm cổ áo anh mà hôn, còn nói giọng khàn khàn: “Giang Sinh, em thích anh.”
Giang Sinh: ??????
Hạ La chưa bao giờ nghĩ rằng một người đẹp siêu cấp như cô lại tỏ tình thất bại.
“Giang Sinh, em thích anh.”
“Tôi chỉ xem em như em gái thôi.”
“Nói bậy! Đừng lấy mấy lời vô nghĩa đó để lừa em!”
“Em cũng khá là tự luyến đấy.”
Hạ La chống nạnh: “Chuyện khác thì em không tự tin, nhưng nhan sắc thì em chưa thua ai. Anh dám nói là chưa từng có ý đồ gì với em sao?!”
Giang Sinh: ……..
— Thế giới này rộng lớn, luôn có một kẻ kỳ quặc phù hợp với bạn
(Nam chính chung thủy về thể xác lẫn tinh thần)
(Một câu chuyện tình yêu không điển hình, một câu chuyện nhỏ bình dị)
________
Mình từng nghe câu nói thế này: “Dù bạn từng bị tổn thương sâu cỡ nào, rồi sẽ luôn có một người xuất hiện, khiến bạn tha thứ cho tất cả những khó khăn mà cuộc sống đã tạo ra cho bạn trước đó.” (*)
Nhưng người đó là ai? Tìm ở đâu? Khi nào sẽ xuất hiện?
Chẳng ai có câu trả lời chính xác cả, tất cả đều phụ thuộc vào hai chữ: ý trời.
Hạ La đã trải nghiệm chuyện này một cách chân thật nhất.
Ban đầu, cô tưởng ý trời đã dẫn cô tới hồ nước yên tĩnh, cô độc giữa thung lũng ngay thời điểm cô muốn từ bỏ cuộc sống này nhất. Nhưng cũng là ý trời, để cho Giang Sinh tìm thấy Hạ La ngay tại hồ nước đó.
Ý định dẫu hơi xấu thiệt, nhưng bỗng dưng bị người khác xen vào khiến Hạ La tức lắm. Tức vì anh đã tự ý cứu cô, không đếm xỉa đến ý nguyện của cô, cứ ép cô phải sống trên đời này. Đã thế Hạ La phải bắt Giang Sinh chịu trách nhiệm cho hành động này của mình!
Hạ La không ngủ ngoài xe tải mà phải ngủ trong nhà nghỉ, có nước nóng và giường êm. Giang Sinh đồng ý chi cho cô. Hạ La có rất nhiều yêu cầu với đồ ăn, Giang Sinh cũng không tiếc chi cho cô.
Nhìn lại Giang Sinh mà xem, lái xe cả đêm mệt mỏi cũng không thuê phòng ngủ, chiếc khăn mặt trên xe dùng đến độ cũ sờn, bữa ăn thì chỉ toàn là tinh bột cho đủ lấp đầy cái bụng rỗng, Hạ La mà ăn dư thì anh sẽ là người xử lý hết. Không phải là Giang Sinh giàu có gì, anh vẫn đang phải trả nợ chiếc xe tải, trả nợ cho ba mẹ và lo cho các khoản chi lặt vặt. Thứ duy nhất anh giàu chỉ là tình cảm mà thôi.
Một thời gian đi theo Giang Sinh, chở từng chuyến hàng đến nhiều nơi, Hạ La lại được thấy một mặt mới của cuộc sống. Cô nhìn rõ vẻ mặt của những người công nhân, hoàn toàn khác với cô, không trống rỗng, không vô cảm, mà là những khuôn mặt tập trung, đổ mồ hôi, đỏ hồng, tràn đầy sức sống. Cô không khỏi tò mò, nhìn cách ăn mặc của họ, cuộc sống chắc không dư dả, nhưng sức sống mãnh liệt như vậy, rốt cuộc từ đâu mà có? Nghèo khó và khổ cực, chẳng phải càng nên không thấy được hy vọng trong cuộc sống sao?
Hạ La cũng bắt đầu tự xét lại mình, tại sao sự kiên cường mà họ có, cô lại không có? Rõ ràng cuộc sống của cô, xét về điều kiện vật chất, còn tốt hơn họ nhiều…
Từ dạo đó, Giang Sinh thấy Hạ La tràn trề sức sống hơn hẳn, cô giống một cô gái nhỏ bình thường, biết vui vẻ vì những điều nhỏ nhặt, lại còn hăng hái kiếm đơn cho anh chở nữa chứ. Những tưởng hành trình trên chiếc xe tải này sẽ lâu dài hơn, nhưng Giang Sinh đã phát hiện ra căn bệnh mà cô giấu bấy lâu nay. Anh đã khám phá ra bí mật của Hạ La, lại còn kiên quyết muốn kiếm tiền cho cô chữa bệnh nữa.
Hạ La không muốn nhìn thấy Giang Sinh khổ cực như thế. Anh không nên tốt với cô như vậy, cô không trả được. Thế nên cô tìm cách rời đi: “Giang Sinh, anh rất tốt, nên không cần phải hy sinh nhiều cho em như vậy. Em đi rồi, anh có thể quay về cuộc sống trước kia.”
Dường như việc Hạ La rời đi sẽ giảm bớt gánh nặng tiền bạc cho Giang Sinh, nhưng lòng anh lại cứ bâng khuâng. Anh biết mình phải tìm Hạ La, có lẽ phải thấy cô lòng anh mới nhẹ nhõm được.
May mắn là anh đã tìm thấy, khoảnh khắc đó, hàng rào bảo vệ của Hạ La sụp đổ hết. Lần đầu tiên cô khóc trước mặt Giang Sinh, rõ ràng anh có thể từ bỏ cô mà, nhưng anh lại xuất hiện. Dường như anh hiểu hành động bồng bột kia của cô là một tín hiệu: Cứu em với, em muốn sống tiếp.
Ban đầu cô tưởng rằng anh sẽ là người qua đường, nào ngờ lại trở thành như bây giờ. Thì ra trên đời này có một người như vậy, thật sự quan tâm đến cô. Dường như chỉ có ở trước mặt anh, cô mới có thể ỷ lại, an tâm trở lại như một đứa trẻ, dù cô không hoàn hảo, thậm chí còn đầy những tật xấu, anh vẫn bao dung cô. Chỉ có Giang Sinh, nhìn thấy được mặt tệ nhất của cô, nhưng vẫn muốn bao bọc cô. Nếu phải nói lý do vì sao cô thích anh, thì đó chính là anh đã cho cô cảm giác an toàn và tự do đủ đầy.
Vì lo cho Hạ La, Giang Sinh không chạy xe tải nữa mà đưa cô về quê nhà, để cô ở trong căn hộ của anh. Ban ngày Giang Sinh đi làm, cô ở nhà đọc sách viết chữ, tối anh về nấu cơm, Hạ La đứng bên cạnh học hỏi, ăn xong hai người lại đi dạo bên sông một vòng, ngoại trừ không ngủ chung phòng, cuộc sống gần như của vợ chồng.
Đây là cuộc sống giản đơn mà Hạ La hằng mong ước. Vừa hay, Giang Sinh cũng hướng đến cuộc sống đó. Trong lồng ngực anh có một bức tường thành cứng rắn đang dần dần sụp đổ, anh không chống lại được sự cám dỗ ấm áp như vậy. Song anh luôn nghĩ rằng, Hạ La là một con chim bị thương, khi vết thương lành, rốt cuộc cũng sẽ bay về trời.
Thế nên dẫu Hạ La có ám chỉ cỡ nào thì Giang Sinh cứ liên tục né tránh cô. Tuy nhiên cô không tức giận vì chuyện này, bởi cô luôn cảm thấy biểu hiện kỳ lạ của Giang Sinh là có lý do. Hạ La tin rằng một ngày nào đó, cô sẽ biết được câu trả lời. Anh có thể trốn cô một lúc, chẳng lẽ có thể trốn cô cả đời? Thế nào cũng có cơ hội thôi.
Mà đợi cũng lâu nên Hạ La tỏ tình luôn, “Giang Sinh, em thích anh.”
Tất nhiên là Giang Sinh từ chối, nhưng cô nào dễ đầu hàng thế. Hạ La bắt đầu tự mình đi tìm hiểu quá khứ của anh. Và dù đã biết rồi, cô vẫn một mực ở lại bên Giang Sinh. Khoảnh khắc đó, Giang Sinh không thể nào diễn tả được cảm xúc của mình. Trước đây cứ ngỡ rằng là anh cứu được cô, ai ngờ đến cuối cùng, lại là anh được cứu…
Chính cô gái nhỏ bé này đã cứu chàng trai bị kẹt lại ở tuổi 20, lạc lối và tuyệt vọng, không thể lớn lên được nữa. Cô như một tia sáng, mở ra lồng giam, nói rằng, không sao cả, không phải lỗi của anh, hãy đi ra ngoài.
Giang Sinh từng chẳng có mong ước gì ngoài việc đi làm, trả nợ cho ba mẹ. Cho đến khi gặp cô, từ đó trong lòng anh lại có thêm những khao khát khác và anh không ngại bày tỏ nữa:
“Trước đây anh luôn tránh né em, làm em buồn, là anh làm không đúng. Anh nợ em một lời xin lỗi.”
“A La, anh đã cho em cơ hội để đi, là em tự không đi, vậy thì, anh sẽ không bao giờ buông em ra nữa.”
Từ ngày chính thức về bên nhau, hai người bắt đầu tập trung cho tương lai.
Quá khứ của họ dần hiện ra rõ ràng hơn, dẫu đó chẳng tốt đẹp gì. Hạ La ngoài căn bệnh trong người, cô vẫn còn một quá khứ đầy thảm thương đằng sau. Giang Sinh dẫu mạnh mẽ nhưng anh đã bỏ dở ước mơ của mình.
Nhưng dẫu quá khứ của cả hai có đen tối đến đâu, thì họ đều chấp nhận toàn bộ con người của đối phương. Giang Sinh ủng hộ Hạ La phẫu thuật chữa bệnh, mặc cho trên người cô sẽ để lại sẹo. Hạ La liên tục nghe ngóng để tìm cơ hội cho Giang Sinh theo đuổi ước mơ về máy bay không người lái.
Dù thế giới bên ngoài đang hỗn loạn, nhưng trong căn nhà thuê nhỏ của hai người, họ đang có những giây phút bình yên nhất.
Hóa ra tình yêu không chỉ là phong hoa tuyết nguyệt, không chỉ là quà tặng hẹn hò, không chỉ là những khung cảnh tươi đẹp rực rỡ, mà còn là sự sẻ chia như vậy, không rời không bỏ.
Nghe nói cuộc đời con người, vận may sẽ có xu hướng cân bằng động, nửa đầu đời kém may mắn thì nửa sau sẽ cân bằng lại. Có lẽ câu nói này là thật.
Gặp được Giang Sinh là điều may mắn nhất trong cuộc đời cô.
Gặp được Hạ La cũng là điều may mắn nhất trong cuộc đời anh.
—
Lời reviewer: may mắn nhỏ của em là một bộ truyện rất đời, rất chữa lành. Không có nam chính nhiều tiền nhiều quyền, không có nữ chính tinh thông đủ thứ trên đời. Họ chỉ là những mảnh ghép không hoàn hảo, vì tìm được nhau mà mọi tổn thương đều được lấp đầy.
Diễn biến truyện hợp lý, nhẹ nhàng nhưng đủ để đọng lại một ấn tượng sâu sắc. Không chỉ về tình yêu mà còn là tình bạn gắn bó của Hạ La và cô bạn thân cùng cảnh ngộ, là tình cảm anh em sâu sắc của Giang Sinh và cô em gái, là tình yêu gia đình vô bờ của ba mẹ Giang Sinh dành cho con trai và con dâu…
Có lẽ cuộc đời này chẳng mong cầu gì hơn, mong rằng ai cũng sẽ gặp được Giang Sinh của đời mình!
(*) Trích từ phim Princess Mononoke.
Xem thêm review truyện tại đây