Review Truyện Phương Đường Tiên Sinh Thân Ái

Ngôn tình 1122 lượt xem
phương đường tiên sinh thân ái

PHƯƠNG ĐƯỜNG TIÊN SINH THÂN ÁI
Tác giả: Tần Thập Nhị
Thể loại: Hiện đại, dưỡng thành, có chút showbiz, nam bác sĩ không biên giới phúc hắc độc miệng X nữ vận động viên thể thao mạo hiểm, nữ cường – có bệnh, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, song hướng yêu thầm, HE
Độ dài: 68 chương.
Trích đoạn 1:
Thợ hóa trang nhón mũi chân, ghế dựa xoay về phía bức rèm: “Thực ra vẻ ngoài cô Ôn vừa trẻ trung lại xinh đẹp như vậy, rất thích hợp làm diễn viên, không có đường thì không nói, hiện giờ có tố chất, có từng suy nghĩ đầu quân vào giới giải trí chưa?”
“Giới giải trí à, tôi sợ mấy ông chủ thích quy tắc ngầm kia bị nguy hiểm tính mạng. Nói ra có lẽ chị có thể không tin, nhưng tính tình tôi không tốt cho lắm.”
Trích đoạn 2:
Có người hỏi cô vì sao lại chọn loại thể thao nguy hiểm như vậy, một bé gái hẳn là nên học những thứ như cầm kỳ thi họa, nuôi dưỡng khí chất.
Ôn Đồng trả lời: Tìm chết sảng khoái thế này, sao lại không chơi. Loại sảng khoái ở ranh giới sinh tử ấy, cầm kỳ thi họa có thể bì cho được sao?
Nữ chính của chúng ta chính là ngầu lòi như vậy đấy ạ =))
Sự vô pháp vô thiên của Ôn Đồng ngày nay, chính là kết quả nhiều năm nuôi dưỡng của Cận Tây Trầm.
Và một người coi tiền như rác như anh, lại dạy dỗ ra được đứa cháu gái yêu tiền như mạng giống Ôn Đồng.
Đúng là cặp đôi trời đánh <3
***
Ôn Đồng lần đầu gặp Cận Tây Trầm năm cô mười hai tuổi, trong đám tang của ba mình. Cô là đứa trẻ đã mất cả cha lẫn mẹ, bị họ hàng khinh thường dè bỉu, ngơ ngác quỳ một bên.
Cận Tây Trầm đến, nói mình đã hứa với ba cô sẽ nuôi dưỡng cô đến khi trưởng thành. Anh dẫn cô về một căn biệt thự rất lớn, nói cô từ nay không phải e sợ ai, e sợ bất kì điều gì.
Cận Tây Trầm là người nói được làm được. Từ năm 12 tuổi đến 18 tuổi, Ôn Đồng không phải chịu bất cứ khổ sở nào nữa.
Ôn Đồng tham gia chơi thể thao mạo hiểm từ 15 tuổi, nhiều năm thành danh, trên weibo có ngàn vạn fan hâm mộ. Cô vượt qua vô số mốc kỷ lục, được tiền bối coi trọng, tương lai rộng mở.
Nhưng dù vinh quang đến đâu thì cũng không thể lấp được khoảng trống trong lòng Ôn Đồng. Bởi ba mẹ cô mất rồi, Cận Tây Trầm lại đi biền biệt hai năm không liên lạc, nỗi nhớ nhung như giày vò trái tim cô.
Cảm giác bị bỏ lại quả thật không tốt một chút nào.
Ôn Đồng năm ấy vừa đi học về đã nghe tin Cận Tây Trầm đi làm bác sĩ không biên giới ở mãi Nam Sudan, một vùng đất cô chỉ thấy qua sách báo. Anh không từ mà biệt, cũng không gọi cho cô một cuộc nào.
Ôn Đồng rất sợ họ cứ vậy mà thành người xa lạ, nhưng vốn dĩ, họ cũng chẳng phải người thân.
***
Cận Tây Trầm là cái tên cất giấu trong tim Ôn Đồng rất nhiều năm.
Ôn Đồng là người rất hay quên, nhưng mỗi một chi tiết nhỏ về anh cô đều nhớ rõ.
Cô biết giữa họ sẽ chẳng thể có kết cục đẹp, biết bốn chữ “thiên trường địa cửu” ấy có bao nhiêu khó khăn.
Bởi vậy, Ôn Đồng tự thuyết phục bản thân, mình đối với Cận Tây Trầm có biết ơn, có kính trọng, có sùng bái, nhưng chỉ duy nhất không có tình yêu. Cô sẽ không để anh bị người đời gièm pha có mối quan hệ với cháu gái, cho dù giữa họ chẳng có chút huyết thống nào.
Từ trước tới giờ, Ôn Đồng chẳng hề quan tâm người khác nhìn mình ra sao, nhưng với Cận Tây Trầm thì không được. Anh là giáo sư bệnh lý học trẻ tuổi nhất thành phố Thanh Giang, bác sĩ không biên giới vẻ vang, sao có thể bị người đời lên tiếng phỉ nhổ!
Những đêm dài dằn vặt vì nỗi nhớ, chịu đựng căn bệnh ung thư di truyền từ ba, Ôn Đồng vẫn một mực kiên định như vậy. Cô không nói cho Cận Tây Trầm biết bệnh tình của mình. Cô có lẽ cũng chỉ sống được vài năm nữa, không nên làm lỡ dở anh.
Thế nhưng tình cảm, không phải cứ nói buông bỏ là buông bỏ được.
Tình cờ gặp Cận Tây Trầm tại Kenya, mảnh đất cằn cỗi hoang tàn của chiến tranh và đói nghèo, Ôn Đồng không thể kiềm chế tình cảm của mình nữa.
Cuối cùng, mong ước nhiều năm đã trở thành sự thật.
Cô thích một người, vì người ấy mà trở nên tốt hơn, cũng nhìn thấy người ấy trở nên rất tốt rất tốt.
Trong lúc không ngờ tới, người ấy đã thuộc về mình, chờ đợi hạnh phúc là điều hạnh phúc nhất. Bởi cô chưa từng sợ chờ đợi, vì người ấy đáng để bản thân như vậy.
***
Nãy giờ mình review vậy, bạn có cảm thấy trong tình yêu này khi mà nữ chính thì hi sinh quá nhiều còn nam chính chưa bỏ ra chút nào không ạ?
Thực ra, đây là tình yêu cân bằng từ cả hai phía. Tình cảm ngang nhau, độ hy sinh thầm lặng của hai người không ai kém cạnh. Hai kẻ ngốc nghếch, vì sợ tổn thương đối phương mà tự tổn hại chính mình.
Cận Tây Trầm nghĩ, anh đã hai mươi bảy, danh lợi, vinh quang, thân thế nghĩ muốn có điều gì thì đều đạt được. Nhưng Ôn Đồng chỉ mới mười tám, cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu, anh không thể không cân nhắc. Cho nên anh chờ đợi, đợi đến một ngày khi Ôn Đồng có thể trưởng thành thì sẽ phơi bày tình cảm của mình.
Cận Tây Trầm biết quá trình này rất dài, dài đến mức cô có thể sẽ tình cờ gặp người mình rất thích và ở bên người ấy. Nhưng anh nguyện mạo hiểm. Vì vậy, Đồng Đồng, nhanh lớn nhanh lớn, nhanh yêu anh nhé.
Suốt hai năm, anh cứ trốn cô mãi. Anh đến Ethiopia, đến Syria, đặt chân đến Nam Sudan, đến Kenya, giúp đỡ vô số người. Chân trái giẫm phải địa lôi, vẫn cứ chịu đựng đứng cứu bệnh nhân suốt một ngày một đêm, Cận Tây Trầm chính là con người quyết đoán có quy tắc như vậy. Và cũng chỉ có Ôn Đồng mới làm anh mềm lòng.
Anh trước giờ không sợ sinh ly tử biệt, mãi đến khi gặp cô. Vì cô mà sẵn sàng cắt gân tay của phần tử khủng bố. Ngay cả khi cô rời bỏ anh, vì cô mà anh thực hiện bao trò mạo hiểm trong danh sách cô từng ghi, không màng tính mạng mình.
Mặc kệ phía trước là chông gai hay sóng gió, chỉ cần là nơi có anh, Ôn Đồng tuyệt đối sẽ không phải chịu một chút tổn thương nào.
Điều này khiến mình chợt nhớ đến một câu hát rất hợp tình cảnh này, đó là:
“I cried a river over you”
Vì yêu mà điên cuồng.
Vì yêu mà lệ đổ thành sông.
***
“Phương đường tiên sinh thân ái” với bản edit khá mượt, tác giả viết chắc tay, xây dựng tình huống truyện và tháo gỡ nút thắt hợp lý. Một loạt biến cố sau đó và câu hỏi liệu nữ chính có chữa được bệnh nan y, mời các bạn cùng nhảy hố để tìm câu trả lời nha.
Review nghe có vẻ hơi buồn vậy thôi chứ truyện cũng có nhiều đoạn hài lắm nha, nam chính cực phúc hắc ạ. Ví dụ như lần có đứa bé tặng vòng tay cho Ôn Đồng. Ở Kenya, điều đó mang ý nghĩa cầu hôn. Cậy Ôn Đồng không hiểu biết phong tục ở đây, Cận Tây Trầm lừa cô nói đó là hành động mang tính khiêu chiến làm cô chạy mất dép =)) Thế là nhẹ nhàng loại đi một đối thủ.
Vì vậy, nếu bạn đang cần tìm một bộ truyện với nhiều cung bậc cảm xúc ngọt ngào ấm áp và thư giãn thì hãy nhảy hố nhé.
Mời các bạn đọc thêm vài trích đoạn đáng yêu nà:
“Sao chú lại ôm chị ấy?” Một cậu bé hai tay chống nạnh, chặn trước mặt anh: “Chị ấy từng đeo vòng cổ cho cháu, chính là vợ tương lai của cháu. Chú không thể ôm chị ấy.”
Cận Tây Trầm dừng bước, nhíu mày liếc cậu bé một cái, nhận ra cậu nhóc chính là đứa trẻ lúc trước Ôn Đồng từng đeo vòng cổ cho.
Xem đi, thằng nhóc vẫn còn nhớ mãi không quên với cô đấy, vì thế cúi đầu, hôn lên đôi môi căng mọng mềm mại ấy, nháy mắt hương trái cây hòa quyện.
Ôn Đồng nhíu mày, bất giác hấp háy môi, thì thầm hai tiếng rồi càng vùi đầu thấp hơn.
“Chỗ của chú chỉ cho phép chế độ một vợ một chồng, cháu có thể về nhà rồi.” Cận Tây Trầm nói.
Anh dùng tiếng Bwashili dịu dàng nói chuyện, cậu nhóc nghe thấy rất rõ. Òa một tiếng khóc lên.

“Trên đời này tình yêu tươi đẹp nhất, không gì ngoài em trưởng thành anh chưa già. Chúng ta yêu nhau và vẫn khỏe mạnh như xưa.” Giọng nói thỏ thẻ của Ôn Đồng rót vào bên tai, nói ra lời bản thân muốn nói từ rất rất lâu.
Thật may, sinh mệnh từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, đều có anh bên cạnh suốt cả hành trình.
____
“ “: Trích từ truyện.
Rv: Dung Tú Nữ
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban

Link đọc boss hung du ong xa ket hon di

Bài viết liên quan