SỰ KIỆN SAY NẮNG HÀNG NĂM
Tác giả: Phiên Đại Vương
Tag: Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, hiện đại hư cấu, chữa lành, mất trí nhớ, tâm lý xã hội, HE.
Độ dài: 66 chương
Tình trạng: Đã hoàn chính văn
Lưu ý: Truyện có khóa 2 chương cuối
Link đọc: https://luclacnho2810.wordpress.com/su-kien-say-nang…/
________
Văn án:
Mùa hè nóng nực, trái cây dễ chín. Không khí dính như keo, mọi thứ đều khó mà tản đi.
Về em gái, Khương Hỉ chỉ nhớ được vài điều: Khương Tiểu Thiền thường xuyên bị say nắng; Khương Tiểu Thiền mê mẩn một người tên Lâm Gia; Khương Tiểu Thiền đã chết, nguyên nhân cái chết không rõ ràng.
Vào ngày nhiệt độ vượt qua 40 độ, một người đàn ông lạ mặt bắt chuyện với Khương Hỉ. Một mở đầu sáo rỗng
– Anh ta nói anh ta quen cô, những năm qua vẫn luôn tìm cô. Đêm đó, Khương Hỉ đã ngủ với anh ta, ngủ rất vui vẻ.
Ngày hôm sau, Khương Hỉ bị say nắng ngất xỉu, cô tỉnh dậy trong cơ thể của Khương Tiểu Thiền 8 tuổi. Người đàn ông mà cô đã ngủ cùng tối qua bây giờ vẫn là thiếu niên. Lâm Gia cầm con dao dính máu, cậu ta nhìn Khương Hỉ qua cửa sổ.
*
Lâm Gia từng nói với Khương Tiểu Thiền: Cảm giác chóng mặt và mê muội không rõ lý do của cô đối với anh không phải là thích, mà chỉ là do bị say nắng thôi.
Khương Tiểu Thiền không hiểu.
Suốt thời kỳ thiếu nữ, Khương Tiểu Thiền luôn lén nhìn Lâm Gia.
Cô lén nhìn anh hẹn hò với chị gái trên sân thượng. Lâm Gia cười nhẹ nhàng và rạng rỡ, kẹp giữa ngón tay là điếu thuốc mà chị gái đã hút. Mồ hôi chảy xuống má, làm mắt cô đau nhức.
Khương Tiểu Thiền căm hận, thì ra đây chính là cảm giác say nắng.
Tag: Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, hiện đại hư cấu, chữa lành, mất trí nhớ, tâm lý xã hội
Nhân vật chính: Khương Hỉ, Khương Thiền, Lâm Gia
Tóm tắt bằng một câu: Trong cơn say nắng của bạn
Ý tưởng: Chơi trong mùa hè
________
Câu chuyện bắt đầu vào mùa hè…
Trong ký ức về thời thơ ấu của Khương Tiểu Thiền, “mùa hè đại diện cho những món quà, cho những đám mây trắng trôi lơ lửng, cho ánh nắng nhẹ nhàng. Mùa hè, không sợ mắc lỗi, những con bướm nhỏ và đôi giày vải đều là những thứ đáng yêu nhất.”
Mùa hè năm ấy, cô bé có bố, có mẹ, có chị, có Lâm Gia.
Mùa hè năm ấy, thị trấn Mậu Thành từng có một gia đình họ Khương. Một nhà bốn người, tuy không khá giả nhưng hạnh phúc. Chị lớn là Khương Đại Hỉ, em gái nhỏ là Khương Tiểu Thiền. Khi Khương Đại Hỉ năm tuổi, Khương Tiểu Thiền ra đời. Hai chị em luôn bất hòa, hơn thua nhau từng chút.
Khương Tiểu Thiền không những sức khỏe tốt, lại đặc biệt thông minh, lanh lợi. Mọi người đều gọi cô bé là thần đồng, cô bé là niềm hy vọng và tự hào của gia đình. Đó là những gì Khương Đại Hỉ luôn ao ước, vì từ nhỏ cô đã bị hen suyễn, sức khỏe yếu, cũng không nổi bật như em gái. Nhưng ngược lại, ở Khương Đại Hỉ cũng có những điểm mà cô bé Khương Thiền phải ghen tỵ. Chị gái có gương mặt xinh xắn, mắt to tròn long lanh, mũi cao môi đỏ, làn da trắng ngần, cử chỉ thanh tao như một nàng công chúa quý phái. Vì sức khỏe chị yếu nên nhận được nhiều sự quan tâm chăm sóc hơn.
Ngoài gia đình họ, còn có một cậu bé hàng xóm Lâm Gia. Lâm Gia là bạn thân của Khương Đại Hỉ. Cậu bé mồ côi từng bị bỏ rơi tại quán ăn của ông nội Lâm, sau này được ông nội nhận nuôi. Nhưng cuộc sống của Lâm Gia trong sự kiện say nắng hàng năm không hề dễ dàng khi có một ông bố hờ nghiện rượu chè cờ bạc. Năm Lâm Gia 10 tuổi, quán ăn của ông nội- nguồn thu nhập duy nhất bị bố cậu cầm cố và thua cược.
Gia đình họ Khương từng được một thầy tướng số họ Giả tiên đoán về điềm gở, bát tự của hai chị em quá xấu, vì tổ tiên đã để lại nhiều nghiệp chướng từ đời trước. Ai cũng không tin, cho đến khi Khương Nam Quốc qua đời. Ông đi làm xa trên thành phố, mỗi dịp về nhà đều mua quà cho hai cô con gái, đó là chiếc vòng bướm cho cô chị hay đôi giày vải cho cô em. Không may qua đời vì tai nạn lao động, đối với nhà họ Khương, Khương Nam Quốc là người chồng, người cha, là trụ cột của cả gia đình và cái chết bất ngờ của ông khiến cả nhà hoàn toàn sụp đổ, cũng là mở đầu cho mọi nguồn cơn bất hạnh sau này.
Bố mất, mẹ cô phải đứng ra lo liệu kinh tế cho cả gia đình. Bà trước giờ chỉ làm nội trợ, lại ít học, không có nghề nghiệp, việc nuôi 2 đứa con gái nhỏ đang tuổi ăn học trở nên quá sức, vì thế mà chấp nhận lời đề nghị của bác cả, để cô bé Khương Thiền tạm xa gia đình, theo bác lên thành phố sống. Từ đó, cô bé mất liên lạc, sau 2 năm mới trở về quê nhà.
Hai năm ấy đã khiến Khương Tiểu Thiền như trở thành một con người khác, Cô bé đánh mất đi vẻ lanh lợi tinh nghịch, hoạt bát của một đứa trẻ, mà lúc này, như một người tàn phế. Cô bé không còn thích nói chuyện, trở nên trầm lặng, u ám, kỳ quái. Cô bé không thích kết bạn, không thích đến trường, không thích làm bài tập, thành tích sa sút. Mọi thứ xảy ra đều có nguyên do của nó. Và cuộc sống 2 năm của cô bé trên thành phố đã trở thành nỗi ám ảnh sợ hãi khó quên, vì sự kiểm soát, vì những hành vi bẩn thỉu thối rữa của bác cả.
Những điều ấy Khương Tiểu Thiền đã từng sẵn lòng muốn chia sẻ với mẹ, nhưng bà cố tình lờ đi, vì muốn trốn tránh, vì sợ phải đối mặt..
Vì thế, Khương Tiểu Thiền đã học được cách giải quyết nỗi đau: “Nhắm mắt lại, bịt miệng lại, hãy quên đi.”Cô bé đã giữ kín những tổn thương phải chịu đựng sâu trong tim, sống mà linh hồn như đã chết.
Trái ngược với em gái, Khương Đại Hỉ lớn lên xinh đẹp rực rỡ. Chị gái thầm thương trộm nhớ cậu bạn Lâm Gia đã nhiều năm nhưng không dám tỏ bày, giữa họ luôn duy trì tình bạn thân thiết trong sáng, điều này Khương Thiền biết. Lâm Gia từng rất nhiều lần phải chịu bạo lực, những lời mắng chửi và đánh đập của bố, Khương Thiền biết, Lâm Gia từng có một khía cạnh khác- một khía cạnh khác xa với vẻ đáng thương hay thân thiện tốt bụng, như bóng tối ẩn nấp sau trong linh hồn cậu, Khương Thiền cũng biết, cô giúp cậu giữ bí mật, nhưng luôn tỏ thái độ đề phòng và sợ hãi đối với Lâm Gia.
Nhưng ghét của nào trời trao của đó, Khương Thiền và Lâm Gia như một đôi oan gia, rất nhiều lần vô tình chạm mặt.
Lần đầu tiên cô bé chủ động mở lòng, chia sẻ với Lâm Gia về những gì cô bé phải chịu đựng ở trường học, cũng là lần đầu tiên cô bé nói về những ám ảnh khi sống ở nhà bác cả, những điều mà trước đây cô bé chưa từng nói với ai, cũng không có ai sẵn lòng lắng nghe cô bé, chỉ có Lâm Gia. Từ đó, căn nhà cũ nhỏ bé của Lâm Gia là nơi cô bé thường xuyên lui tới, Khương Thiền làm bài tập, Lâm Gia giảng bài cho cô bé.
Rồi cô bé thấy Lâm Gia không còn đáng ghét như trước nữa, đó cũng là lúc cô bé phát hiện mình thích Lâm Gia.
“Mình thích anh ấy.”
“Thích Lâm Gia. Thích như thích gió thổi, thích như thích uống nước có ga, thích như thích
thú nhồi bông đáng yêu, thích như thích đi dạo buổi tối, thích như thích món ăn ngon cứ muốn ăn mãi.”
Khương Thiền cứ ngây ngô, tưởng Lâm Gia chỉ xem mình là em gái. Nhưng cô bé không biết Lâm Gia để để ý cô từ lâu. Anh thích lúc cô hoạt bát, ồn ào, thích nhìn cô bé ăn những món anh nấu, thích dạy cô làm bài tập, thích sửa những thói xấu nhỏ của cô bé.
Khương Tiểu Thiền trong mắt Lâm Gia luôn tràn đầy sức sống, luôn đáng yêu như thế. Cô xinh đẹp tựa đóa sen mọc lên từ bùn lầy. Cô luôn tin tưởng anh vô điều kiện, cô nói “Anh không phải đứa con hoang, mà là một món quà.”
Lâm Gia chưa từng có một cuộc sống tốt đẹp, cũng từng làm những việc rất tồi tệ, Khương Tiểu Thiền có lẽ là điều tốt đẹp duy nhất, cô mang ánh sáng tới sưởi ấm những băng giá của đời anh.
Năm đó, số phận cũng để Khương Đại Hỉ gặp gỡ Tề Thụ, một cuộc gặp gỡ éo le mở ra số phận và tiếp nối những bất hạnh sau này của cả ba mẹ con.
Tề Thụ, một gã bệnh hoạn được che giấu bởi vẻ ngoài của “quý ông”, sự nghiệp thành công, học cao hiểu rộng, hài hước, uyên bác, tiếp cận và dẫn dắt Khương Đại Hỉ bước vào một cái bẫy nguy hiểm. Có thể nói, anh ta vừa là “quý nhân” cũng vừa là nghiệp chướng của nhà họ Khương. Tề Thụ giúp Khương Đại Hỉ có cơ hội phát triển năng khiếu hội họa, giúp tranh của cô kiếm ra tiền, cũng giúp mẹ của hai chị em kiếm được công việc tốt hơn, nhưng đồng thời anh luôn thao túng tâm trí của Khương Đại Hỉ rằng mẹ và em gái là quỷ hút máu, dựa dẫm vào cô, có ham muốn chiếm hữu đến mức biến thái, và Tề Thụ cũng gián tiếp gây ra cái chết của Khương Đại Hỉ.
Khương Đại Hỉ đi rồi, mẹ cô cũng đi theo. Chỉ còn lại một mình Khương Tiểu Thiền trơ trọi đối mặt với thế giới này, rồi chìm sâu trong nỗi ân hận tự trách, dù tội lỗi không phải của cô. Cô mắc chứng trầm cảm, rối loạn lo âu, rối loạn nhân cách, rồi rơi vào trạng thái mất trí nhớ phân ly- tự tách mình ra khỏi cơ thể, điều mà cô đã quen mỗi khi phải chịu đựng tổn thương. Những lần du hành thời gian kì bí, đó đều là Khương Tiểu Thiền tự tưởng tượng ra hay thực sự tồn tại những không gian song song, nơi mà mọi vấn đề đau khổ của gia đình cô bé đều được giải quyết theo hướng tốt đẹp hơn, nơi mà tất cả mọi người đều có cuộc sống tốt?
Suốt khoảng thời gian tăm tối ấy, Lâm Gia vẫn luôn bên cạnh cô.
Sau này trong sự kiện say nắng hàng năm, họ xa nhau. 11 năm dài đằng đẵng, một người đánh mất chính mình, không còn nhớ bất cứ chuyện gì trong quá khứ, một người thì không ngừng nhớ nhung, không ngừng kiếm tìm. Cuối cùng, họ gặp lại nhau tình cờ, ở một thành phố xa lạ.
Khương Thiểu Thiền bắt đầu quá trình điều trị định kỳ kéo dài ba năm. Và Lâm gia, luôn đồng hành bên cạnh đến khi cô nhớ lại tất cả.
Xem thêm review truyện tại reviewtruyen24h.com