Review Truyện Tằm Nguyệt

Cổ Đại 1511 lượt xem

TẰM NGUYỆT
Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Thể loại: Đoản văn, cổ đại,ngược tâm, có chút huyền huyễn, trước ngược nữ sau ngược nam, SE
Độ dài: 4 chương
Tình trạng: Hoàn edit

Link đọc https://truyen247z.net/tam-nguyet
___________
Lần đầu tiên Tằm Nguyệt gặp Tôn Thi Nhiên, là khi giữa dòng người đông đúc, dưới những ngọn hoa đăng chập chờn, nàng túm lấy áo Tôn Thi Nhiên tủm tỉm cười: “Công tử. Túi tiền của huynh bị lấy mấy mà huynh cũng không biết à?” – Tằm Nguyệt nắm lấy tay Tôn Thi Nhiên, nhét túi tiền mà chàng làm mất vào bàn tay của đối phương – “Người dân nơi này hào sảng, công tử tuấn tú như vậy, cẩn thận lát nữa lại có cô nương cố ý trộm túi tiền đến quyến rũ huynh.”
Chàng nhận lấy túi tiền, cười đáp: “Sao cô nương biết, không phải tại hạ cố ý để lộ hà bao, quyến rũ cô nương tới bắt? Tại hạ Tôn Thi Nhiên, liệu có vinh hạnh được đi dạo cùng cô nương không?”
Hôm ấy, dưới màn đêm huyền ảo điểm xuyết bởi hoa đăng rực rỡ đến kinh tâm động phách. Cảnh tượng lần đầu nàng và hắn gặp nhau, đẹp đẽ đến nhường ấy, đến nỗi rất lâu sau nàng vẫn thỉnh thoảng mơ thấy. Nhưng Tằm Nguyệt đâu biết rằng, thứ gọi là lần đầu gặp gỡ ấy cũng chỉ là một kế hoạch được dàn dựng tỉ mỉ bởi Tôn Thi Nhiên mà nàng vẫn luôn khăng khăng là duyên phận trời ban.
Tằm Nguyệt yêu Tôn Thi Nhiên, yêu đến cố chấp, đến cuồng si. Nàng ngây thơ nghĩ rằng, Tôn Thi Nhiên cũng yêu nàng.
Tằm Nguyệt biết Tôn Thi Nhiên nuôi chí hướng giúp An Bình Vương đoạt lấy giang sơn. Để làm được điều đó, cần có lương thảo, ngân lượng, mà nhà họ Cố của nàng lại nắm giữa hơn một nửa tiền tài Tấn Quốc. Khi đó Tôn Thi Nhiên muốn mượn nàng Kim Ấn của Cố gia để hỗ trợ An Bình Vương. Phụ thân nàng năm xưa từng giao Kim Ấn của Cố gia cho Tằm Nguyệt, mà nàng lại đồng ý đưa vận mệnh nhà họ Cố ấy vào tay Tôn Thi Nhiên. Dẫu cho người người ngăn cản, dẫu cho thúc phụ tức giận tát nàng trước mặt mọi người. Nhưng Tằm Nguyệt vẫn khăng khăng làm theo ý mình, chỉ bởi vì, nàng tin Tôn Thi Nhiên.

“Ta tin tưởng sự lựa chọn của chàng, tin tưởng điều chàng ủng hộ, An Bình Vương có thể giữ quyền vị tối thượng. Ta cũng tin tưởng, từ nay về sau trong đại cục rung chuyển, chàng có thể bảo vệ nhà họ Cố ta phồn vinh không thay đổi.”
“Tôn Thi Nhiên, chàng có phụ lòng tin của ta không?”
“Vĩnh viễn không phụ lòng nàng.”

Người trong Cố gia không ủng hộ quyết định của Tằm Nguyệt, không chấp nhận việc nàng giao Kim Ấn cho kẻ dưới trướng An Bình Vương. Tằm Nguyệt muốn chứng minh cho họ thấy rằng nàng không sai. Nên nàng đã cố gắng hết sức, giúp Tôn Thi Nhiên chiến thắng trong cuộc chiến này.
Để thực hiện điều đó, Tằm Nguyệt một thân nhi nữ khoác lên mình chiến giáp mà gia nhập quân đội dưới trướng Tôn Thi Nhiên, cùng chàng đi theo An Bình Vương xông pha trận mạc, vì cơ đồ giang sơn mà tắm máu nơi sa trường.
Nghĩ lại, nếu Tôn Thi Nhiên thật sự yêu nàng, thì sao có thể để người mình yêu bất chấp tính mạng ra chiến trường chém giết. Khi ấy, ngay cả khuyên nàng đừng ra trận, chàng cũng chưa từng làm. Nàng là quân lương của chàng, là ngựa, là binh khí đồng thời cũng là Phó tướng, là trợ thủ của chàng. Trong những năm tháng dai dẳng ấy, chỉ có một mình Tằm Nguyệt ngu ngốc ôm ảo tưởng về Tôn Thi Nhiên. Bởi có lẽ chàng thật sự cảm kích nàng, nhưng chưa từng thực lòng động tâm với Tằm Nguyệt.
Mà sự u mê của nàng, cũng đã đến lúc phải tỉnh ngộ. Tôn Thi Nhiên trong một trận chiến bị Đại tướng quân thù dùng kế vây bắt. Lần đầu tiên Tôn Thi Nhiên phải trả giá cho sự tự phụ của mình, nhưng cái giá phải trả, lại là đôi mắt cùng võ công của Tằm Nguyệt. Nàng một thân một mình xông vào thế trận để cứu lấy Tôn Thi Nhiên. Trong thế trận vây khốn hiểm nguy, nàng bị trúng tám mũi tên độc, mất đi toàn bộ võ công cùng thị lực của đôi mắt.
Sau hôm ấy, Tằm Nguyệt bị giam lỏng ở một tiểu viện trong núi. Nàng tỉnh lại, thế giới của mình đã hoàn toàn mất đi ánh sáng, cơ thể bị mất hết võ công chẳng khác nào một phế nhân. Nàng chỉ hận không thể chết đi ngay lập tức, nhưng Tôn Thi Nhiên đã dịu dàng cầm lấy bàn tay nàng mà an ủi:
“Tằm Nguyệt, khi nào bình định xong thiên hạ, nàng muốn làm cái gì, ta đều sẽ làm cùng nàng, nàng muốn nhìn cái gì, ta sẽ nhìn giúp nàng. Ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nàng, chăm sóc nàng.”
Nên, nàng tin chàng. Nàng tin chàng sẽ không phụ nàng, sẽ vì nàng mà bảo vệ cả gia tộc họ Cố.
Khi ấy Tằm Nguyệt nghĩ Tôn Thi Nhiên thật lòng lo lắng đau lòng vì nàng, nên đã lấy chàng làm động lực để chống đỡ những ngày tháng tối tăm. Nhưng nàng nào biết, đó chỉ là sự áy náy và cảm kích ơn cứu mạng của Tôn Thi Nhiên.
Mà sự áy náy và cảm kích ấy, cũng chỉ là nhất thời, giống như gió thoảng mây bay.
Tằm Nguyệt nghe được kinh thành truyền về tin tức Tôn Thi Nhiên thành hôn cùng con gái An Bình Vương, thậm chí còn đích thân san bằng, tước đoạt hơn hai trăm mạng sống Cố gia.
Khi ấy, nàng mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Là nàng yêu nhầm người, đặt niềm tin nhầm chỗ.
Để rồi hiện giờ, một thân võ công bị phế, đôi mắt mù lòa, nhà tan cửa nát, Tằm Nguyệt cũng chỉ là một con cờ đã trở nên vô dụng, bị vứt bỏ ở nơi rừng thiêng nước độc. Tằm Nguyệt đã bỏ mạng trong sự hối hận cùng oán hận ngút ngàn.
Ngày hạ táng, linh hồn Tằm Nguyệt lạnh nhạt đứng một bên nhìn Tôn Thi Nhiên khóc lóc bên quan tài của nàng. Chàng đã không yêu nàng, sao lại bày ra vẻ mặt đau đớn ấy? Vì sao lại luôn miệng muốn chết cùng nàng? Là vì yêu nàng sao? Nếu đã yêu, vì sao lại đối xử với nàng như thế? Tằm Nguyệt quả thật đến khi chết vẫn không thể nhìn thấu được Tôn Thi Nhiên.
Những ngày tháng tiếp theo, linh hồn Tằm Nguyệt bị nhốt vào giấc mơ của Tôn Thi Nhiên. Tằm Nguyệt đứng một bên chứng kiến Tôn Thi Nhiên đắm chìm trong ảo mộng, khóc khóc cười cười trong những ký ức ngọt ngào mà nàng và chàng đã từng trải qua rồi cũng bị chính sự ngọt ngào đó giày vò hành hạ đến cạn kiệt sinh lực.
Nhưng cũng chính những giấc mộng đó đã giúp nàng biết được thêm vài điều. Hóa ra khi nàng bị giam lỏng trong tiểu viện, không phải Tôn Thi Nhiên bỏ mặc nàng cho thuộc hạ của chàng chăm sóc Tằm Nguyệt. Mà là Tôn Thi Nhiên đã giả làm thủ hạ ấy, tự tay chăm sóc nàng. Hóa ra những ngày tháng cuối đời, nàng có chàng bên cạnh bầu bạn.
Trong quãng thời gian sau khi Tằm Nguyệt bị mù, An Bình Vương đã đăng cơ làm Hoàng đế. Nhưng Tân Hoàng đế không hề trọng dụng và tin tưởng Tôn Thi Nhiên. Tôn Thi Nhiên dùng hết binh quyền của mình để đổi lấy mạng của Tằm Nguyệt. Hoàng đế muốn Cố gia phải bị diệt, chàng đích thân xin Hoàng đế cho mình tự tay san bằng Cố gia, để có thể giúp hai đứa cháu của Tằm Nguyệt trốn thoát. Nhưng Tôn Thi Nhiên không muốn nói với nàng điều đó, là do chàng hổ thẹn với nàng, vì chàng biết nàng hẳn rất hận chàng.
Tằm Nguyệt và Tôn Thi Nhiên, cứ thế giày vò nhau trong những giấc mơ, ký ức và sự thật. Tằm Nguyệt dùng hận ý của mình để điều khiển giấc mơ của Tôn Thi Nhiên, chàng cũng vui vẻ để nàng làm điều đó. Chỉ cần là nơi có nàng, ảo mộng hay thực tế, Tôn Thi Nhiên đều chấp nhận.
Nhưng Tằm Nguyệt dù sao cũng đã chết, nàng không muốn liên lụy chàng nữa. Nàng buông bỏ hận ý của mình, giải thoát cả hai ra khỏi giấc mơ của Tôn Thi Nhiên. Chàng còn một quãng đường dài ở phía trước, đừng nên vì một đoạn hồi ức mang tên Tằm Nguyệt mà gián đoạn tương lai. Nên, hãy để chàng quên nàng đi.
Trong cuộc đời của Tôn Thi Nhiên từ nay, không còn ký ức về một người con gái mang tên Tằm Nguyệt nữa.

Bi kịch nhất có lẽ là khi một người trao hết tâm tư tình cảm để yêu, một người lại chẳng hề trân trọng. Một người chịu đủ loại tổn thương mà đau đớn buông tay, một người nhận ra tình cảm của bản thân khi đã muộn màng. Một người đã rời đi, một người điên cuồng hối hận, dốc lực tìm kiếm. Nhưng mà, người mà hắn đã từng đánh mất đã chẳng thể quay về.
Tôn Thi Nhiên và Tằm Nguyệt chính là như thế.
Nguyên nhân tạo nên bi kịch của bọn họ, có lẽ là do Tằm Nguyệt quá mê muội khi dồn hết tâm tư cho Tôn Thi Nhiên. Còn Tôn Thi Nhiên lại vì con đường cơ nghiệp của bản thân mà lợi dụng nữ tử yêu mình thật lòng, cho đến khi chàng nhận ra tình cảm của mình, muốn bù đắp cho Tằm Nguyệt thì nàng đã rời xa chàng mãi mãi. Tằm Nguyệt tàn nhẫn với chàng, cũng là tàn nhẫn với bản thân nàng khi làm cho Tôn Thi Nhiên quên đi mọi ký ức về Tằm Nguyệt, để nàng hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của chàng.
Nhân sinh vốn giống như một trò đùa của tạo hóa, đã không thể chống được số mệnh, không thể biết được điều gì sẽ xảy ra ở tương lai nên hãy sống hết mình cho hiện tại, cố gắng trân trọng người ở bên cạnh mình. Để một mai nếu có quay đầu nhìn lại, cũng chẳng phải ân hận vì những gì quan trọng mà mình đã vô tình đánh mất.
“Tằm Nguyệt” là một phần trong tuyển tập truyện ngắn “Trăng trong gương” của tác giả Cửu Lộ Phi Hương. Phần truyện tuy khá ngắn nhưng cảm xúc mang lại thật sự không nhỏ bé chút nào. Nếu các bạn đã ngán đường và cần một bộ truyện ngược tâm day dứt để thay đổi khẩu vị thì xin mời nhảy hố nhé, đây sẽ là một sự lựa chọn không tồi đâu ạ :3

Bài viết liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *