thành thuỷ tinh

Review Truyện Thành Thuỷ Tinh

Tác giả: Thù Vỉ
Tag: 1Vs1, Con cưng của trời, Điền văn, HE, Hiện đại, Ngược, Yêu thầm
Số chương: 83 chương
Tình trạng: Hoàn
Lưu ý: Có khóa
______________
Văn án:
“Ai có thể chinh phục được núi Phú Sĩ bằng tình yêu chứ?”
Dưới núi Phú Sĩ – Eason.
“Khi nhắc đến quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp dưới mái trường, bạn sẽ nghĩ về điều gì?
Là chồng đề thi làm mãi không bao giờ hết, hay tiếng chuông báo hiệu tan học trong trẻo?
Những tiết học buổi chiều luôn buồn ngủ, hay những khi lén lút truyền giấy với bạn cùng bàn?
Khi tất thảy đã chìm vào màn đêm tĩnh mịch, lướt đến những câu nói này, dù Tống Hi đã hòa nhập vào cuộc sống đi làm nhưng vẫn kiềm lòng chẳng đặng nhớ về bóng hình của Bùi Vị Trữ.
Dàn ý: Cố gắng mà sống, luôn tích cực hướng về phía trước.
_______________
Tống Hi tình cờ gặp lại Bùi Vị Trữ trong một cửa hàng trò chơi Murder Mystery, nơi cô cùng bạn tham gia trò hóa thân và giải án. Khi nhìn thấy Bùi Vị Trữ, người bạn học cũ mà cô đã lâu không gặp, cảm giác bối rối và lạ lùng dâng lên trong lòng cô không thể nào kìm nén. Anh vẫn giữ phong thái điềm đạm, không hề thay đổi, khiến Tống Hi không khỏi cảm thấy lúng túng và khó kiểm soát cảm xúc khi đối diện với anh.
Tống Hi lần đầu gặp Bùi Vị Trữ vào năm 2008, khi cô cùng mẹ lên thủ đô sinh sống. Cảnh tượng đầu tiên cô chứng kiến là không khí nhộn nhịp ở ga tàu, với đám đông đi lại, những hoạt động chào mừng Thế vận hội Olympic và sự nhiệt tình của các tình nguyện viên. Tống Hi vừa mới rời bỏ quê hương để đến thành phố lớn, mang theo sự tò mò và cảm giác lạ lẫm.
Sau khi tới nhà chú Tống, cô gặp Tống Tư Phàm, em trai của Tống Tư Phàm, người có thái độ láo xược và chế giễu Tống Hi vì làn da ngăm đen của cô. Tuy nhiên, trong lúc đi dạo cùng Tống Tư Phàm, cô bị lạc đường, và trong lúc lạc lõng, cô gặp Bùi Vị Trữ – một cậu con trai lái xe đạp, nhìn có vẻ nhẹ nhàng và điềm tĩnh. Lần đầu gặp gỡ, Tống Hi ấn tượng trước sự quan tâm nhẹ nhàng của anh.
Chàng trai tốt bụng đã giúp đỡ cô tìm nhà. Anh dẫn cô đi qua những con phố, kiên nhẫn và dịu dàng, khiến cô cảm thấy an tâm. Sau khi tìm được nhà, cô cảm ơn anh, nhưng anh chỉ vẫy tay rồi rời đi, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô.
Trong một lần cùng Lâm Vĩ Nam đến sân bóng rổ, Tống Hi tình cờ gặp lại Bùi Vị Trữ – chàng trai đã giúp cô tìm đường trước đó. Được chứng kiến anh thể hiện kỹ năng chơi bóng rổ điêu luyện, Tống Hi không khỏi ấn tượng. Tuy nhiên, ấn tượng sâu sắc hơn cả là sự khác biệt rõ rệt trong cách học của Bùi Vị Trữ (anh khác trường với cô). Điều này càng khiến Tống Hi thêm phần ngưỡng mộ, khơi dậy trong cô sự tò mò và khát khao học hỏi.
Anh và cô sống cùng khu, cứ thế những năm tháng ấy, cô luôn thay đổi con đường mình đi dạo để cùng hướng với anh, tình cờ tiếp xúc, tình cờ trò chuyện.
Một cô gái nhút nhát và trầm lặng, luôn nỗ lực âm thầm để theo kịp người mình thầm mến, dù không biết liệu người ấy có chú ý đến mình hay không. Bùi Vị Trữ, với hình ảnh trầm tĩnh, chín chắn và thông minh, mang đến cảm giác bình yên và vững chãi. Anh hoàn hảo đến mức khó có thể tìm ra điểm yếu, trong tình cảm cũng vậy.
Cả hai nhân vật chính dù có rất nhiều sự khác biệt trong thời niên thiếu, nhưng chính sự trưởng thành và những biến chuyển của cuộc sống mới là lúc họ có thể hiểu nhau và phát triển mối quan hệ. Chính vì thế, tình yêu của họ chỉ thực sự bắt đầu khi cả hai đã trưởng thành, chứ không phải từ những năm tháng thiếu niên.
Nhiều năm gặp lại, Tống Hi vừa cảm thấy ngại ngùng, vừa rung động khi gặp lại Bùi Vị Trữ, đặc biệt khi anh quan tâm đến cô, nhưng với anh, dù ấn tượng nhưng thật ra cũng không quá rõ ràng về cô, chỉ là cảm thấy quen thuộc.
Hai người từ làm bạn rồi chuyển đến yêu, cô là yêu thầm còn anh là có ấn tượng với cô. Nên lúc gặp lại anh cũng mở lòng, hai người mới từ từ tiến đến rồi bày tỏ.
Tình yêu của Tống Hi đối với Bùi Vị Trữ là một tình cảm âm thầm, lặng lẽ, như một ngọn lửa nhỏ vẫn cháy trong lòng cô mà không hề bộc lộ ra ngoài. Cô không cần phải thổ lộ, không cần phải chứng minh gì cả; tình cảm ấy, dù không nói thành lời, nhưng mỗi hành động, mỗi ánh mắt, mỗi lần cô lặng lẽ nhìn về phía anh đều đầy đủ những cảm xúc đang cố gắng che giấu. Cô biết rõ anh có thể không bao giờ nhìn thấy mình như vậy, nhưng cái cảm giác chỉ cần được ở bên anh, được nghe giọng nói của anh, cũng đã đủ để trái tim cô đập loạn nhịp. Tống Hi yêu thầm trong sự im lặng, như một đóa hoa chưa bao giờ hé nở, nhưng lại luôn tự mình cảm nhận sự ấm áp từ ánh sáng mà anh vô tình mang lại.
“Nếu có cơ hội gặp lại anh ấy, tôi chỉ muốn hỏi một câu, anh ấy của hiện tại có vui vẻ không? Liệu đã hoàn thành ước mơ từ thuở nhỏ hay chưa? Anh ấy có thích công việc hiện giờ hay không.”
Dù không thể bày tỏ trực tiếp, Tống Hi vẫn cảm nhận được sự tồn tại của tình yêu trong những khoảnh khắc nhỏ bé, những lần anh bất chợt bảo vệ cô khỏi những điều khiến cô sợ hãi. Cô không dám mơ mộng viển vông về một tình yêu chói sáng, vì những sự thật phũ phàng rằng có thể anh không bao giờ thấy cô như thế. Nhưng trong mỗi lần nhìn vào ánh mắt anh, dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, trái tim cô vẫn bỗng nhói lên một cách dịu dàng. Tống Hi yêu thầm trong im lặng, và đó là cách cô yêu, cách cô cảm nhận sự tồn tại của tình yêu mà không cần phải lên tiếng, chỉ đơn giản là giữ cho riêng mình một cảm xúc không tên.
Cứ như thế kiên trì 6 năm,
Câu chuyện kết thúc viên mãn, có thông điệp về tình yêu và sự trưởng thành. Các mối quan hệ gia đình trong truyện hòa thuận, tạo ra một cảm giác ấm áp và dễ chịu, không có sự phức tạp đấu tranh về tình cảm.
Tiết tấu truyện rất chậm, gần như đến cuối mới đến với nhau, mỗi chương truyện khá ngắn, nội dung không quá kịch tính, cách viết của Thù Vỉ cũng tương tự các bộ khác, rất nhẹ nhàng và từ tốn, nhưng vẫn hay.

By admin