HÔN ĐÔNG
Tác giả: Đào Chi Chi Chi
Thể loại: 1Vs1, Gương vỡ lại lành, Hiện đại Nghiệp giới tinh anh,

Từ thanh xuân đến trưởng thành, Y thuật – Bác sĩ, Yêu thầm
Số chương: 146
Lưu ý: Truyện có khoá
Tình trạng: Hoàn edit

Hôn Đông

Giới thiệu:

Hôn Đông
Từ khi bệnh viện mời Kỳ Hạ Cảnh về làm cố vấn chuyên môn,

người đến văn phòng khoa tìm hiểu về tình trạng hôn nhân của anh cứ ra vào liên tục.
Kỳ Hạ Cảnh là phó giáo sư trẻ tuổi rất có triển vọng lại luôn trong tâm thế lười biếng,

chán làm, đã vậy còn mâu thuẫn với người cùng khoa là Lê Đông.

Chỉ cần hai người họ ở chung trong một căn phòng,

bầu không khí xung quanh lập tức giảm mười độ.
Chẳng ai biết vì sao.
Mãi đến một ngày nọ, khi khoa tổ chức liên hoan.
Kỳ Hạ Cảnh lười nhác dựa vào sofa,

khuôn mặt với các đường nét sắc sảo đẹp không tì vết ẩn hiện dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối,

biểu cảm lạnh lùng như đang muốn nhắc nhở người ta “chớ có lại gần”.
Có người đề nghị chơi trò sự thật hay hình phạt, Lê Đông xui xẻo bị túm.

Lúc mọi người đang vắt óc suy nghĩ câu hỏi, Kỳ Hạ Cảnh bỗng mở miệng hỏi:
“Mối tình đầu của cô là người như thế nào?”

Hôn Đông

Trong tiếng trêu ghẹo ồn ào của mọi người xung quanh,

Lê Đông đáp với khuôn mặt không cảm xúc: “Tôi không nhớ.”
Sau khi bữa tiệc kết thúc, trong một góc vắng không có người qua lại.
Có người thấy Kỳ Hạ Cảnh dồn Lê Đông vào tường,

tay Kỳ Hạ Cảnh siết chặt cổ tay Lê Đông,

sau đó anh nhếch môi cười như có như không: “Cô không nhớ à?”
“Có cần tôi giúp cô nhớ lại không?”

Hôn Đông

2.Không ai biết Lê Đông thích Kỳ Hạ Cảnh suốt ba năm cấp ba.

Yêu thầm giống như một vở kịch câm, Lê Đông biểu diễn một mình trong đơn độc,

cô phác họa lại hình ảnh cậu thiếu niên được đám đông vây quanh vào trong tập tranh,

dù cho lần nào cô cũng chỉ vẽ được bóng lưng của anh mà thôi.
Vào cái đêm biết Kỳ Hạ Cảnh chuẩn bị ra nước ngoài,

Lê Đông đã viết vào trang cuối cùng của tập tranh một dòng chữ:

“Tựa như mùa hạ chói chang và mùa đông giá lạnh,

có một số người đã được định sẵn là không duyên cũng chẳng phận.”
Lúc ấy Lê Đông không sao ngờ được rằng,

mười năm sau lại có một người cất giữ cuốn tập tranh

ấy như một món báu vật quý giá và bên cạnh người thiếu niên trong tranh đã được vẽ thêm bóng dáng của cô.
[Tựa như mùa hạ chói chang và mùa đông giá lạnh,

có một số người đã được định sẵn là không duyên cũng chẳng phận.]
[Rồi chúng ta gặp lại nhau vào đầu mùa xuân,

đi theo tiếng gọi của tình yêu vào cuối thu, dành mùa đông và mùa hạ để yêu nhau say đắm.]
________
Lúc còn trẻ chúng ta từ bỏ,

cho rằng đó chỉ là một cuộc tình,

nhưng cuối cùng mới biết, đó thực ra là cả cuộc đời.

Hôn Đông
Lê Đông cũng từng giống như chúng ta,

những thiếu nữ mới lớn ngại ngùng chỉ dám đứng trong góc len lén nhìn cờ rút mình mà thôi.

Khi ấy nam thần trong lòng của học bá không ai khác chính là Kỳ Hạ Cảnh.
Trong mắt cô khi ấy,

nụ cười của thiếu niên dường như có siêu năng lực khiến cơn gió mùa hè nóng bức vừa thổi qua dường như cũng dịu đi đôi phần.
Tình yêu thầm lặng này cứ như một bài toán không có lời giải,

thế nên dù biết Kỳ Hạ Cảnh sẽ không để tâm,

dù biết tất cả mọi thứ chỉ là ảo tưởng do mình tự nghĩ ra nhưng cô vẫn sẽ đắm chìm vào đó để tự an ủi bản thân.

Có lẽ câu nói “Ông trời hay thiên vị những đứa trẻ ngốc

là sự thật, hai đường thẳng song song đột nhiên bị chếch đi,

cuối cùng cũng xuất hiện một giao điểm.

Hôn Đông
Chỉ tiếc rằng giao điểm khi đó,

vừa mong manh vừa yếu đuối đến mức làm con người ta phải nuối tiếc.
Sau này, Lê Đông trở thành kiểu bác sĩ rất được lòng của người nhà bệnh nhân,

chỉ cần cô bước vào thôi là kiểu gì người nhà của bệnh nhân cách đó mấy cái giường cũng hồ hởi gọi tên cô,

thậm chí còn có người muốn tặng cô chút trái cây bồi bổ nữa.
Theo lời của đồng nghiệp là vì:“Bác sĩ Lê vừa tốt bụng lại vừa có trách nghiệm đến thế kia mà.”
Nhưng lý do chính mà bệnh nhân và người nhà muốn nói vẫn là:

“Quan trọng là cô ấy còn xinh đẹp nữa.”
Thế nhưng dù cho có xinh đẹp hay được lòng mọi người đến mấy thì nữ chính của chúng ta vẫn không thoát khỏi số phận con ghẻ tác giả

Lần đầu gặp lại người yêu cũ vậy mà lại cho cô làm phụ mổ của anh,

xem có éo le không chứ.

Tác giả chơi kiểu này thì nữ thần lạnh lùng của khoa ngoại lồng ngực đỡ kiểu gì cho nổi.
Duyên phận vẫn luôn là một thứ gì đó rất vi diệu,

xa cách gần mười năm, giờ đây,

Lê Đông lại một lần nữa nhìn thấy Kỳ Hạ Cảnh trước cửa phòng phẫu thuật trong bệnh viện.
Rõ ràng là đã từng gặp gỡ, từng quen biết,

thậm chí cũng từng có một mối quan hệ không muốn cho người khác biết,

thế nhưng giờ đây cả hai lại trở thành người dưng nước lã,

chỉ để lại một câu không có chút ấn tượng nào cho đối phương.
Rốt cuộc lần chia tay năm ấy phải tệ hại đến mức nào mà giờ đây cả hai đều muốn chứng minh là mình ổn?

Tâm lý chung giữa người yêu cũ à???
Kỳ Hạ Cảnh cũng thuộc tuýp nam chính mỏ ít có hỗn,

lúc tỏ tình với con gái người ta thì:
“Thế nếu tôi nói tôi thích cậu thì cậu cũng tin à?”
Còn sau khi chia tay kiểu:
“Chẳng lẽ cô cảm thấy hai chúng ta còn có khả năng quay lại với nhau ư?”
Xem có đáng đánh đòn không cơ chứ, chả trách vì sao nữ chính né anh còn hơn né thú dữ,

mỏ này người có căn lắm mới trị cho nổi.
Lý do chia tay của hai người như cánh cửa pandora, dần dần được hé lộ, cuối cùng thì Lê Đông cũng đã thông suốt

“Không phải khi mọi người chỉ trích em thì nhất định là em sai.”

Tiếc rằng cô mất những 10 năm để hiểu, bỏ lỡ những 10 năm thanh xuân giữa hai người.
Đừng bao giờ ảo tưởng bản thân hy sinh là tốt đẹp. Trước khi hy sinh chí ít cũng phải hỏi người ta xem có cần không cơ chứ?

Bản thân mình cho rằng đó là “hy sinh”, nhưng người nhận chỉ cảm thấy “bị bỏ rơi”,”không ai cần”.

Lê Đông mất những 10 năm để nhận ra sai lầm của mình,

Kỳ Hạ Cảnh mất những 10 năm để “vết thương” lành lặn.
Thế còn chúng ta?

Chúng ta mất bao lâu để tìm một người yêu Lê Đông như Kỳ Hạ Cảnh,

ất bao lâu để quên đi một người?
“Lê Đông, tôi đã rất lâu không dỗ con gái rồi.”
“Vì từ trước tới nay chưa từng dỗ cô gái khác ngoài cô.”

By admin