MỐI TÌNH ĐẦU KHÓ QUÊN CỦA BẠO QUÂN MẤT TRÍ NHỚ
Tác giả: Nhất Niệm Tịch Vụ
Thể loại: Original, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Xuyên sách, Hệ cứu rỗi chữa lành, Song khiết, Ngọt sủng,

Nhẹ nhàng, Nữ phụ, Điền văn, Cung đình hầu tước, Hài hước, Mất trí nhớ, Nam chính chiếm hữu cao.
Số chương: 85 chương phần chính + 6 ngoại truyện.
Tình trạng: hoàn
Lưu ý: Truyện không khóa

_______________
Văn án:

 

Mối Tình Đầu Khó Quên Của Bạo Quân Mất Trí Nhớ
Vân Phiên Phiên xuyên vào tiểu thuyết, biến thành cô cung nữ mờ nhạt trong phông nền.
Hệ thống bắt cô chinh phục bạo quân, trở thành mối tình đầu khó quên của chàng ta.
Bạo quân Tiêu Trường Uyên tính tình độc ác nham hiểm, hung hãn, lạnh nhạt tàn nhẫn.

Chàng ta thống nhất giang sơn, giết chóc bừa phứa, tiếng oán than của chúng dân dậy đất.
Hai người cùng rơi xuống vực sâu, Tiêu Trường Uyên vỡ đầu chảy máu, mất đi ký ức.
“…Cô gái, cô là ai?”
Trong nguyên tác, cả Tiêu Trường Uyên và cô cung nữ đều mất trí nhớ, hai người kết làm anh em,

Chung sống ba năm ở làng họ Giang, tình cảm nhạt nhòa như nước lặng.

Vân Phiên Phiên quyết định nhóm một mồi lửa to vào dòng nước lặng ấy, làm nó cháy lên, sôi trào tình yêu.
Vân Phiên Phiên cắn đôi môi anh đào đỏ tươi ướt át, cặp mắt hạnh ngân ngấn nước, nũng nịu nói:

Giới thiệu

Vị vua trẻ tuổi có gương mặt điển trai lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt.
Cặp mắt đen đặc như mực nhìn cô đăm đăm hồi lâu, cuối cùng chàng ta gọi cô bằng chất giọng khàn khàn.
Vân Phiên Phiên sai bạo quân cấy cày làm ruộng nấu cơm giặt giũ, sống cuộc đời sung sướng thỏa mãn.
Mãi tới một đêm mưa nào đó, mọi chuyện bại lộ, mặt Vân Phiên Phiên trắng bệch:
Tiêu Trường Uyên cắn lên đôi môi đỏ của cô, má ấp môi kề với cô. Mắt chàng tăm tối, giọng chàng khàn khàn.
“Nương tử, nếu đã gạt, thì phải gạt trẫm cho trót…”
Phiên Phiên của trẫm rất giỏi gian dối lường gạt, lừa lọc ỡm ờ.
Dù vậy, trẫm si mê những lúc nàng gian dối lường gạt.
“Tất cả những lời lừa lọc ỡm ờ của nàng, ở trong lòng trẫm, đều là lời ngon tiếng
ngọt.”

Diễn biến

Từ hai người xa lạ, lại trở thành vợ chồng, ngày ngày có nhau,

Bên nói dối, bên mất trí, người mất trí sa vào, bên nói dối cũng động lòng.
Một quyển sách có tên “ Tận cùng khúc ca” bắt đầu thay đổi tình tiết từ khi có nhân vật

Vân Phiên Phiên xuyên vào cô nha hoàn cùng rơi xuống suối với bạo quân Tiêu Trường Uyên.
Tiêu Trường Uyên là nhân vật phản diện số 1 trong sách, là vai ác hàng thật giá thật.

Tay nhuốm máu không ít, là bạo quân nắm giữ trong tay biết bao sinh mạng của bao nhiêu người.
Vân Phiên Phiên là cô gái ở thế kỷ 21, có nhiệm vụ công lược tên bạo quân này.

Được rồi, so với độ tuổi thì nàng vẫn còn cách Tiêu Trường Uyên mấy tuổi,

Chị đây quyết định uốn nắn chấn chỉnh, thừa nước đục thả câu, thuận nước đẩy thuyền,

Biến người mất trí nhớ vẫn còn ngây ngốc trước mặt thành tướng công hợp lẽ thường của mình

Xây dựng tháng ngày trở thành ánh trăng sáng duy nhất trong lòng bạo quân tàn ác.
Trong sách, cô cung nữ này rơi xuống vực cùng với Tiêu Trường Uyên,

vì cả hai cùng mất trí nhớ nên chẳng nhớ ra người nọ là ai,

cứ sống như anh em trong thôn, nương tựa nhau,

sau này bạo quân trở về cuộc sống của mình,

hai người không có phát triển tình cảm hay dính líu gì quá sâu,

vì chẳng rõ người kia có quan hệ gì với mình,

nên không hề có tình cảm nam nữ xuất hiện.
Còn khi Vân Phiên Phiên đã xuyên tới đây rồi,

rõ ràng thân phận và nhiệm vụ của mình rồi, từ đó ngày tháng công lược( dạy chồng) bắt đầu.

Vì thấy người trước mặt nói gì nghe nấy,

Vân Phiên Phiên không ngại mà sai bảo,

còn làm đủ trò, vậy mới bộc lộ dần bản tính lương thiện cất ngoài vẻ hung bạo kia.
Nửa đầu truyện tình tiết hài hước khá nhiều,

còn có ngọt ngào, là cực kỳ ngọt ngào,

hai vợ chồng cứ ngây ngây ngô ngô trải qua cuộc sống nông thôn yên bình.

Thời gian đầu Tiêu Trường Uyên chính là ông chồng ngốc nghếch nhưng dính người,

lúc nào cũng nghe lời vợ,

duy chỉ có sự chiếm hữu từ đầu tới cuối là không hề thay đổi.
Trước lúc anh nhớ lại có lại trí nhớ thì hai người ở bên nhau cùng lắm là hôn chứ không có thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Nàng lúc này cũng đã có tình cảm với anh,

nhưng lý trí lớn hơn với lại nỗi sợ với về tương lai sau này thành ra cô không có thể hiện quá nhiều tình cảm cũng như tin tưởng anh hoàn toàn.
Cuộc sống hai vợ chồng cứ thế nhẹ nhàng trôi qua từng ngày giống như một quyển điền văn với bữa cơm ăn cùng nhau,

làm giàu cố gắng sinh sống.

Khi anh có lại trí nhớ trở về hoàng cung thì mới có một chút tranh đấu, tranh quyền đoạt lợi.
Tiêu Trường Uyên sau một thời gian ở gần thì phát hiện có điều bất thường,

với sự thông minh quyết đoán của mình, anh nhận thấy bản thân cần phải có phương pháp để tìm lại trí nhớ cho bản thân nên đi tìm thầy để thôi miên.

Khi tìm được nguyên nhân mà mình mất trí nhớ liền đến bên bờ sông đập đầu vào đá để có trí nhớ trở lại.
Trong một đêm mưa gió, Tiêu Trường Uyên đội gió đội mưa,

quay về, với sự tức giận, với sự uẩn ức khó hiểu, với sự mâu thuẫn từ chính mình, về lôi Phiên Phiên ra luyện ma công.
Đối mặt với dáng vẻ của nàng,

 

Tiêu Trường Uyên

cảm thấy như trước đây mình hoàn toàn bị nàng để trong lòng bàn tay mà chơi đùa,

mà đùa giỡn bỡn cợt, còn tình cảm với tất cả sự thân thiết yêu thương của nàng như được lật ra ngoài ánh sáng, đều là diễn xuất và giả dối.
Đứng trên lập trường một vị vua với tâm trí sâu xa, việc giang sơn bộn bề, tất cả mọi người đều ngưỡng vọng mà nhìn lên, mà sợ hãi,

vậy mà một nô tì như nàng lại dám làm nhiều chuyện đụng chạm đến vua như vậy. Anh không truy cứu,

cũng không muốn hơn thua với nương tử nhà mình,

thất vọng, đau khổ cũng có chút hoang mang tràn ngập.

Tất cả dồn nén thành sự bạo ngược nên thể hiện ra một cách khá cực đoan, làm cho cô sợ hãi, chạy trốn.
Nhưng mà người sai từ đầu rõ ràng là nàng, đi lừa gạt người ta,

gọi người ta là chồng xong, sau đó lại phủi mông bỏ chạy.

Còn với anh nàng dường như đã là chấp niệm nên anh bằng mọi cách muốn phải cột nàng lại bên mình.

Nhưng lúc đầu không biết đối diện với tình cảm của mình như nào, đúng là có hơi hung dữ thật,

làm Phiên Phiên cảm thấy mình như một con rối, mình bị cầm tù,

Tình cảm khó hiểu .

Một người chỉ ăn mềm không ăn cứng, dù chàng ta không đánh nàng,

không mắng nàng, nhưng cứ mặt lạnh hung dữ cột lại nàng bên người bất cứ lúc nào,

hêm ký ức từ trong sách truyền qua.

Với Phiên Phiên giờ đây chỉ còn lại sợ hãi.
Cái cách chiếm hữu độc quyền làm cho nàng cảm giác hơi choáng ngợp,

khác hoàn toàn với hình tượng người chồng ngốc lúc trước của mình,

nên một lúc, không rõ rung động kia,

là với người chồng ngốc trước đây của mình hay với tên bạo quân u ám trước mặt này.
Lúc Tiêu Trường Uyên mất trí nhớ, nói ngốc thì cũng không phải, gọi là ngoan hiền nghe lời vợ thì đúng hơn.

Cô nói gì nghe đó, đặt tên cho anh là Thạch đầu,

anh hoàn toàn như cái tên, như cục đá mới mẻ trong sạch, dựa vào ký ức mà vợ kể cho, đội vợ lên đầu.

Sau khi nghe kể về ký ức

 

có ý muốn làm hoàng hậu thì ngoài miệng vẻ tỏ vẻ khinh thường,

chê nàng ham chức vị nhưng lại bằng mọi cách mang cô vợ quay trở về cung,

bảo vệ trong vòng tay từ đầu tới cuối, chu toàn mọi thứ.
Nàng muốn làm Hoàng hậu, liền cho nàng làm, nàng lừa thì sao, gạt thì sao,

miễn là cứ vậy ở bên mình,

Tiêu Trường Uyên thấy vậy đã đủ rồi.
Nhưng làm sao mà Phiên Phiên từ bỏ ý định cho được, vẫn là chạy trốn.

Lúc này bao trùm mà vị hoàng đế này chỉ còn lại cảm giác sợ hãi,

lo lắng nhớ nhung vợ. Tất nhiên là trốn không bao lâu liền bị bắt về.
Đoạn sau là hèn mọn hạ mình, lúc nào cũng khẩn cầu cô ở lại bên mình,

dùng mọi cách cũng như là thậm chí muốn mang con người lúc mất trí nhớ trở lại bằng việc đập đầu chảy máu.
Lúc này nàng mới hoảng hốt nhận ra hai người này không hề là hai con người khác nhau,

dù là Thạch Đầu hay là Hoàng đế thì đều là người chồng dính người mà nàng rung động,

người mà nàng muốn ở bên, người thật tâm thật dạ có thể đánh đổi hết tất cả bản thân có vì nàng.
Lúc này nàng mới nhận ra,

 

Lo sợ hoang mang

cũng như lúc nào cũng tìm đường chạy trốn rồi đã làm cho ảnh thiếu cảm giác an toàn,

đã khiến anh đau khổ biết bao nhiêu.
Vì được ở lại mà cô đã từ chối con đường duy nhất quay trở về thế giới trước của mình để ở lại đây với anh.

Khi biết được quá khứ cũng như những tổn thương mà anh đã chịu thì nàng càng cảm thấy thương thấy xót cho người này hơn.
“ Chàng không thân cận với Lưu Thuận, cũng không gần gũi bất cứ ai.

Chàng cô đơn lẻ bóng, không có bạn làm thơ uống rượu, là vị vua cô độc lạnh nhạt nhất cõi đời này.”
Truyện cũng có vài nhân vật phản diện lâm le báo hại Tiêu Trường Uyên,

nhưng đều không thành, một số người còn chuyển sang bảo vệ hai người, dễ thương,

không quá khắc nghiệt về vấn đề triều chính gia đấu.
Về phần ngược thì chủ yếu là ngược Tiêu Trường Uyên,

 

Tiêu Trường Uyên

 

sẽ dùng sự dịu dàng của mình bao bọc lấy nàng.
“Cô không muốn để Tiêu Trường Uyên cô đơn một mình.
Cô muốn đứng bên chàng mãi mãi.
Sóng vai với chàng.
Vĩnh viễn bảo vệ chàng.
Như bảo vệ chính mình.”
Thời gian đầu chỉ là hơi hung dữ một xíu, sau đó liền quay trở về với bộ dáng cún con của mình như khi mất trí nhớ vậy,

họ đều cùng một người, đều chỉ hết lòng biết yêu Vân Phiên Phiên.
Văn phong ổn, giọng văn lúc đầu có phần ngọt ngào pha chút hài hước,

sau đó thì có đôi chút khiến chúng ta xót xa với tình cảm của Tiêu Trường Uyên,

cũng như phát giác được nàng ở thế giới khác, liền lo sợ nàng biến mất,

mà cũng bất lực không biết làm sao.

Mối Tình Đầu Khó Quên Của Bạo Quân Mất Trí Nhớ

By admin