DƯ ÂM VẪN CÒN THOẢNG BÊN TAI
Tác giả: Thư Viễn
Thể loại: Hiện đại, nhẹ nhàng, thực tế, HE
Số chương: 70 chương

Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai

Văn án:

Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai
Một câu chuyện ấm áp.
Khi chàng trai ngang ngạnh yêu nhạc rock
Phải lòng cô gái dân kiến trúc đơn giản và ngây thơ
Họ như núi sông vắt ngang
Khó mong có ngày gặp lại
Họ như hàng nghìn cặp đôi khác trên thế giới này
Đời thường và bình thường.

Tác giả:

__Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai_____________
Tình yêu của họ không ồn ào nhưng đủ tạo nên những dư vang mạnh mẽ

nó ào ạt chảy giữa hai trái tim vang cùng nhịp đập, khiến họ muốn sống vì nhau,

có lẽ quá khứ cũng chỉ là hạt bụi khi hiện tại có người kia xuất hiện.

Nó xô vào quá khứ, mang họ trở về mới con người tự tin mạnh mẽ,

vì đơn giản giờ đây họ được yêu.
Dư Thanh vì muốn thoát khỏi kìm kẹp của gia đình,

một mình trở về thôn Tiểu Lương sống cùng ông bà ngoại,

cái nơi mà qua miệng mọi người là nơi mà ai cũng muốn sớm ngày rời khỏi,

xa xôi và thiếu thốn. Nhưng nơi đây, đối với Dư Thanh chính là sự tốt đẹp,

vì ở đây có sự yên bình của cuộc sống nông thôn, có sự ấm áp của ông bà mang lại cho cô,

cũng có những người bạn đã cách xa cô từ thời thơ ấu.
Cô luôn sống trong sự kìm kẹp dù xuất phát từ tình yêu thương của mẹ mình.

Bà ấy yêu thương cô theo hướng hơi bảo thủ và quá bao bọc.
Họ gặp nhau, vào học chung trường, mùa hè năm ấy cô còn trở thành cô giáo dạy vẽ cho em gái anh.

Mỗi lần anh đèo cô trên chiếc xe đạp chở nhau về,

những giây phút bình yên hiếm có như vậy,

cũng khiến lòng họ an tĩnh trở lại.

Và cứ thế, duyên số cứ sắp xếp hai người gặp gỡ.
Thôn Tiểu Lương không phải là nơi hai người lần đầu gặp mặt, nhân duyên của họ đã bắt đầu từ hai tháng trước.

Một cô gái lạ mặt với đôi mắt trong trẻo,

lang thang trong đêm không phương hướng gặp một người vừa mới gặp chuyện xui xẻo là Lương Tự,

vừa mất tiền vừa không có vé xe, phải ở lại trong căn phòng trọ tồi tàn tạm qua đêm.

Cô gái kia cứ đi theo anh,

một đường về trọ,

dù quái dị nhưng anh đành lưu cô lại, cho cô ở nhờ trong căn phòng ấy.
Và ngày hôm sau,

cô rời đi trước…
Vậy mà ba tháng sau,

họ một lần nữa gặp nhau ở thôn Tiểu Lương,

có những ràng buộc nhất định.
Vẻ ngoài của Lương Tự tạo cho người khác cảm giác có sự gai góc,

vẻ tùy ý không quan tâm bất cứ chuyện gì tạo khoảng cách giữa anh với những người xung quanh,

nhưng Dư Thanh lại thấy ở đấy là một thiếu niên đơn thuần và có tấm lòng tốt lương thiện.
Mỗi ngày trôi qua,

họ có họ lại có một sự rung động nhiều hơn với đối phương,

dần dần tình cảm diễn biến một cách tự nhiên và một sự cố nhỏ đã dẫn đến cho họ đến với nhau sớm hơn.
Khi gặp được Lương Tự,

cô cảm nhận sự yêu thương che chở vừa phóng khoáng vừa thoải mái lại ấm áp khiến cho cô đắm chìm vào trong đó.

Họ có với nhau một khoảng thời thanh xuân cấp 3 cùng trôi qua đẹp đẽ.
Ho hứa hẹn với nhau,

đến cùng một nơi, nơi mà anh có thể phát triển niềm đam mê nhạc rock,

và cô cũng có thể vào một trường đại học mình yêu thích rồi cùng nhau không ngừng phát triển,

vẽ nên tương lai tươi đẹp phía trước.
Nhưng họ không biết được rằng, những hứa hẹn ấy lại khó thực hiện đến thế.

Dư Thanh không ngờ việc đi chung với mẹ cô cùng sang nước ngoài lại là cột mốc cho sự thay đổi,

cảnh thì quen thuộc,

nhưng Lương Tự lại xa cô thêm môt một chút.
Qua một lần nông nổi và biến cố,

Lương Tự đánh mất tương lai đầy triển vọng chỉ của chính mình,

và cũng đánh mất luôn cả tự tin để bước đến gần Dư Thanh.
Nhưng Dư Thanh cô ấy không bỏ cuộc,

cô muốn tình cảm năm xưa của họ phải có kết quả.

Dù quả đắng hay ngọt, nhất định phải tiếp tục,

không dễ dàng dừng bước lại như vậy.
Cơ duyên khiến họ gặp gỡ lại lần nữa,

sự chờ đợi của cô ở Bắc Ninh là không phí công

. Như một ký hiệu riêng của hai người,

nhóm nhạc nhỏ mà anh tham gia,

có dáng dấp hình bóng của những gì họ từng trải qua trong quá khứ,

khiến cô nhận biết được, và cũng tìm được anh.
Muốn bước tiếp, anh phải vượt qua sự tự ti của chính mình, và cô,

là người giúp anh điều đó.
Họ từng bước tiến về phía trước,

dư âm còn thoảng bên tai như những hơi thở nhẹ nhàng của quá khứ, l

àm rối bời tâm hồn, đẩy lùi màn đêm của quá khứ để sưởi ấm tâm hồn hiện tại,

làm tim người chợt lạnh lùng trước vẻ đẹp nhẹ nhàng nhưng sâu lắng của quá khứ

, như một khúc ca êm đềm đưa lối.
Tình yêu kiên nhẫn của Dư Thanh chứa đựng sự hy vọng và bao dung.

Cô hiểu rằng tình yêu không chỉ nằm trong những lời hứa hẹn ngọt ngào.

Tình yêu của Dư Thanh không quá mạnh mẽ nhưng chắc chắn,

không ồn ào nhưng sâu sắc,

vẫn luôn đong đầy hy vọng và kiên định như dòng sông không ngừng chảy.
Và chính tình yêu đó đã chờ đợi được Lương Tự.
Có những nhân vật phụ, cũng có câu chuyện về cuộc đời của họ,

có người được miêu tả nhiều một chút, có người nhắc sơ qua,

nhưng trọn vẹn khiến cho chúng ta cảm thấy dường như cuộc sống của ai đi nữa cũng khó mà dễ dàng,

họ có chuyện đời riêng.
“Dãy núi phía đông đằng xa trùng điệp

, hơi ẩm mỏng manh xung quanh dần tan ra dưới ánh mặt trời, sương mù tan dần, mây lững lờ trôi.

Gió từng cơn này đến cơn khác thổi bên tai, cuộn mình trên con phố dài.”
Chàng trai đem lòng thầm mến cô gái, nào giờ cô ấy cũng đã rung động với mình

Những ngày gặp gỡ có vẻ ngắn ngủi, những tiếp xúc có vẻ rất nhỏ nhặt, nhưng từng chút tác động vào trái tim họ,

khiến nó rung lên dần, từ nhỏ nhỏ lăn tăn thành sóng trào. Mãi cho đến lúc trương thành,

mãi đến khi họ biết đối phương hi sinh vì nhau như thế nào,

sự to lớn của tình cảm giữa họ mới rõ ràng hơn bao giờ hết.
Họ gặp nhau ngày đúng lúc bản thân có sự chuyển biến thay đổi,

cô gái luôn sống trong khuôn khổ này vượt qua khỏi nó để muốn sống cuộc sống của riêng mình,

chàng thiếu niên nổi loạn không chút để ý tới mọi thứ xung quanh.

Nhưng họ có đam mê của mình, có thứ mà mình theo đuổi, vì thế họ tỏa sáng, thu hút về phía nhau.

By admin