EM ĐẾN LÀ ĐỂ ÔM ANH
Tác giả: Xuyên Lan
Thể loại: Duyên trời tác hợp, Hào môn thế gia, HE, Hiện đại, Ngọt, Ngược nam, Chữa lành- cứu rỗi, Nam/nữ có bệnh
Số chương: 87 chương
Tình trạng: hoàn
Lưu ý: Truyện không khóa
Link đọc: https://luvevaland.co/tieu-thuyet/em-den-la-de-om-anh.1710
_______________
Văn án:
Vân Chức đã nghe theo di nguyện của bà nội mà đi báo đáp ân nhân đã từng cứu mạng cô.
Nhưng lại không ngờ rằng ân nhân vậy mà lại là người thừa kế của tập đoàn Tần thị, Tần Nghiên Bắc, người nổi tiếng là có đời tư hỗn loạn.
Người bên ngoài đồn đại người thừa kể này tính tình hung ác, nham hiểm, thất thường, bởi vì một lần sơ ý bị thương nặng, bây giờ độ biến thái còn tăng dần theo năm tháng, không ai dám đến gần anh.
Vì để báo ơn Vân Chức chỉ có thể lấy hết can đảm xuất hiện trước mặt anh.
Lần đầu tiên gặp nhau Trần Nghiên Bắc đang ngồi trong bóng tối, dáng người mảnh khảnh, làn da trắng lạnh, những đường nét trên khuôn mặt như tranh vẽ, đôi mắt đen lạnh lùng, nguy hiểm. Vẻ đẹp đúng tiêu chuẩn của những nhân vật phản diện.
Vân Chức điềm nhiên nhìn anh, nở một nụ cười ngoan hiền rồi nhẹ nhàng giải thích: “Tần tiên sinh, tôi…. Tôi đến là để báo đáp cho anh.”
Thanh âm khi cô nói câu này thật sự rất nhỏ, không biết trùng hợp thể nào mà nhân vật phản diện Trần Nghiên Bắc lại nghe thiếu mất một chữ, thành ra…
Ánh mắt của Tần Nghiền Bắc thâm trầm: Cô đến là để ôm anh”
Hai tại Trần Nghiên Bắc hơi đỏ lên: Càn, càn rỡ!
2.
Văn Chúc cố gắng cứu vấn nhân vật phản diện có sức khỏe và nhân cách sắp rơi xuống vực thẳm này, hoàn toàn không hề biết trong lòng Tân Nghiên Bắc căn bản có một kịch bản khác.
Vân Chức lịch sự dìu lấy anh.
Tần Nghiên Bắc hơi nghiến răng: Vậy mà cô dám sờ mó tôi.
Bởi vì xung quanh quá ồn ào nên Vân Chức dựa sát lại tai anh để nói chuyện.
Những ngón tay của Tần Nghiên Bắc siết chặt lại: Vậy mà cô dám hôn tôi.
Văn Chức gặp ác mộng, cô mơ thấy Tần Nghiên Bắc tức giận muốn giết chết cô, cô bị dọa sợ đến mức run rẩy rồi lớ mớ gọi tên anh.
Trần Nghiên Bắc đang ngồi cạnh bên giường canh chừng cô, lòng bàn tay anh nóng lên: Đến mơ mà cô cũng gọi tên anh, thích anh đến vậy sao
3. Ngày đó Trần Nghiên Bắc khỏe lại, Vân Chức cuối cùng cũng hoàn thành một cách xuất sắc nghĩa vụ báo ơn, cô cầm hành lý đã sớm chuẩn bị ra rồi chào tạm biệt anh: “Trần tiên sinh, tôi phải đi rồi, sau này không gặp lại.”
Kịch bản tự mình tưởng tượng của Trần Nghiên Bắc cuối cùng cũng sụp đổ.
Anh nắm chặt chiếc nhẫn cầu hôn đã giấu kín bấy lâu, cuối cùng cũng phải đối mặt với sự thật phũ phàng nhất.
Vân Chức chưa bao giờ thích anh.
Người mà Vân Chức theo đuổi cuồng nhiệt chỉ là ân nhân cứu mạng của cô.
Anh đối với cô mà nói căn bản không là cái gì cả.
Tối đêm đó, bên ngoài biệt thự mưa như trút nước, Vân Chức kéo chiếc vali nhỏ bước đi, tận mắt chứng kiến một mặt khác của kẻ phản diện Trần Nghiên Bắc.
Anh đứng quay lưng lại với bầu trời đầy mây đen âm u, trong đôi mắt sắc bên có máu đỏ như thiêu đốt, khản giọng cầu xin cô, “Chức Chức, ôm anh, nghe lời nào”.
Điểm sáng:
1. Nam chính tự mình tưởng tượng ra kịch bản rồi chìm đắm trong bể tỉnh
2. n nhân là nam chính, chỉ là bởi vì lí do đặc biệt mà anh không biết, ‘chân tướng’ sau này là giả.
[Thiên sứ nhỏ cầm kịch bản truyền thống tốt đẹp Trung Hoa x Người giỏi tưởng tượng cầm kịch bản người cưng chiều cứu cánh Tấn Giang]
Tag: Đô thị tình duyên Hào môn thế gia Nghiệp giới tinh anh Dốc lòng nhân sinh
Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Vân Chức, Tần Nghiên Bắc | Nhân vật phụ: | Cái khác:
Một câu ngắn gọn: Bạn trai quá ảo tưởng thì phải làm sao.
Lập ý. Dù vực sâu kia có tăm tối đến đâu cũng vẫn sẽ có ánh sáng,.
Từ ‘ôm’ và ‘báo đáp’ cùng một từ.
_______________
Trong cuộc sống nhàm chán, tẻ nhạt và có phần u ám của Tần Nghiên Bắc, đột nhiên có cô gái nhỏ xuất hiện nói muốn chăm sóc anh, cũng vì nghe nhầm, mà tự vẽ nên tình cảm, cô nói muốn báo ân, anh thì nghe thành, người con gái này chính là đến để ôm anh, có tâm tư với anh.
Được, có tâm tư thì có, anh làm sao dễ dàng đáp lại cô được, nhưng trước mắt cứ giữ cô lại bên mình, nhìn cô có vẻ rất nặng tình với anh, đáng thương, thế nên đuổi đi cũng rất tội nghiệp( người nào đó hoàn toàn không biết vấn đề ở tai của mình).
Cô là kiểu hình cô gái nhỏ dịu dàng nhẹ nhàng ngoan ngoãn nghe lời, còn anh thì thâm tình, không phải bá đạo chiếm đoạt, mà là dùng sự dịu dàng của mình để khiến cô dần rung động, chấp nhận tình cảm của anh.
Trong quá trình lâu dài chăm sóc Tần Nghiên Bắc, cô cũng phần nào nhận ra được tình cảm của mình, trái tim cô đã âm thầm rung động, nhưng vì sự tự ti của mình, cô đã giấu nhẹm tình cảm đó đi. Dù lúc đầu cô chỉ nghĩ và xem anh như một người bạn, nhưng mưa dầm thấm lâu, làm sao khống chế được tình cảm.
Cô rời đi dứt khoát, cô quyết tâm buông xuống tình cảm này, nhưng anh làm sao có thể nhìn cô rời xa mình, vội vàng níu kéo cô lại, bằng mọi cách, bằng những gì mà anh có thể.
Truyện này cũng có nhiều cảnh ngược nam, ai thích kiểu này thì nhảy hố, nhiều lần ta bắt gặp một Tần Nghiên Bắc mạnh mẽ trên thương trường lủi thủi phía sau cô gái nhỏ, năn nỉ hoặc lôi kéo cô về phía mình.
Tần Nghiên Bắc thương cô nhiều đến mức cố chấp, dường như là dùng tất cả những gì mình có để bảo vệ cô, đem đến sự an toàn cho cô, khiến cô cảm giác được sự an tâm. Quá khứ của hai người đều có những vết nứt, đều có sự tổn thương không hề nhẹ nhàng, nó để lại bóng ma tâm lý, ảnh hưởng tới cuộc sống của họ. Hai người đến để chữa lành cho nhau lôi ra nhau ra khỏi quá khứ và hướng về tương lai.
Sự hy sinh mà anh dành cho cô là không hề nhỏ, nhưng cuối cùng anh đã được đền đáp bằng tình cảm của cô gái.
Có đoạn kể về quá khứ của hai người thì khá ngược, thấy thương, đều là kiểu khiến cho mình phải đau lòng.
Tần Nghiên Bắc thật sự có bệnh tâm lý và đó cũng là lý do khiến cho tình cảm hai người sau này cứ lằng nhằng khá nhiều, mà cũng do là hai bên chưa hiểu hết được tình cảm của đối phương, nên người trốn kẻ né, tự dằn vặt.
Và để có được sự đáp lại của cô, anh sẵn sàng thay đổi bản thân, mặc kệ mọi thứ để có thể khiến cho cô an tâm ở cạnh anh.
Dù bề ngoài mạnh mẽ nhưng sâu trong thâm tâm, tình cảm với anh phải là sự chắc chắn, là sự ràng buộc cả hai đối với nhau, khó có thể thay đổi. Vì anh cố chấp và cũng dễ bị nhấn chìm vào trong tình cảm, trong đó cũng thiếu cảm giác an toàn.
Tần Nghiên Bắc anh chưa từng được yêu thương, nên anh tạo nên vỏ bọc gai góc, chống lại nó. Chỉ đến khi gặp cô, anh muốn được yêu thương, muốn được an ủi, dù chỉ một chút.
“Cô và anh đều khô khan và cô đơn
Luôn sống bằng tình yêu nồng cháy dành cho nhau.”
Anh biết anh có vấn đề, anh cũng không mưu cầu ở cô quá nhiều, anh chỉ mong rằng, dù cô có mệt mỏi, có yếu đuối tự ti, hãy đứng ở đó, chờ anh đến ôm cô, chỉ mong cô đừng đi.
Lần này anh biết mình không nghe nhầm.
“Em đến ôm anh.”
“Tần Nghiên Bắc, em đến để yêu anh.”
Truyện này so với những truyện khác của tác giả Xuyên Lan thì cũng không thua kém mấy, cách phát triển nhân vật cũng như hành văn khá tốt. Tuy nhiên đoạn cuối cũng có một số tiếc nuối và cảm giác hơi hụt nên có thể gây một vài dấu chấm lửng cho người đọc. Nhưng tổng thể thì truyện khá ổn.
Đọc truyện đoạn đầu có thể nhiều người sẽ hiểu lầm hoặc nghĩ theo tình huống là nữ chính báo ơn nhầm người, nhưng thật ra không phải, anh không chỉ cứu cô một lần mà thậm chí là ba lần. Đọc càng về sau truyện mới thấy được sự hi sinh của anh dành cho cô là rất lớn lao.
Truyện này nếu nói sẽ chia ra ba phân đoạn, nửa đầu truyện có yếu tố hài hước, do chứng hoang tưởng nặng của Tần Nghiên Bắc, sau đó nửa truyện là ngược, ngược nam được miêu tả kỹ hơn, còn ngược nữ có chút âm thầm sau, còn nửa sau truyện là ngọt ngào.
Truyện này nói có ngược vậy thôi, cứ riêng mình cảm giác không ngược lắm. Vì khi phát hiện ra cô gái không thích mình, chỉ xem mình như một người bạn, ảo tưởng và suy nghĩ lâu nay của ban thân hoàn toàn là do chính mình thêu dệt, nên anh tự ngược là nhiều.
Tình cảm anh dành cho cô đủ sâu, đủ nặng. Nó khiến chúng ta đôi lúc cảm thấy tình cảm của cô không bằng hoặc không cân xứng với chân tình mà anh bỏ ra trong mối quan hệ của hai người. Nhưng không ai khác chính là cô đã đến để chữa lành cho anh, chỉ là cách yêu của cô nó nhẹ nhàng hơn, âm thầm hơn. Vân Chức dịu dàng bao dung cho anh những tính xấu, bỏ qua sự quái gở đôi lúc của anh, hai người và đến để chữa lành cho nhau, vậy nên, trong truyện tình cảm, cũng không nói rõ được là ai yêu nhiều hơn ai. Họ dành cho nhau, thì họ chính là của nhau.
“Có một mái nhà.
Không còn sợ hãi trước sự hoang vắng hay cô đơn của thế giới này.
Bất kể là mùa nào, dù là sinh tử luân hồi hư ảo, anh chỉ muốn sợi chỉ đỏ trong tay cô giữ lấy linh hồn anh, sự trói buộc dài đằng đẵng, khắc ghi dấu ấn của cô.”