ngủ say trên đảo nhỏ

NGỦ SAY TRÊN ĐẢO NHỎ
Tác giả: Bạch Nhật Phi Nha
Thể loại: 18+, Cao H_Có cốt truyện, HE,

Hiện đại Ngọt, Ngược, Song xử , Thanh xuân vườn trường
Số chương: 179

Giới thiệu:

Ngủ Say Trên Đảo Nhỏ

Trần Miên ban xã hội và Thẩm Vực ban tự nhiên là hai kiểu người hoàn toàn trái ngược.
Một người mắc kẹt trong vũng lầy, kiếm sống bằng cách làm những công việc lặt vặt để kiếm tiền.
Một người được mọi người vây quanh, được đưa đón bằng ô tô sang trọng.
Vào ban ngày, các cô gái bên cạnh Thẩm Vực thay đổi liên tục.
Nhưng không ai biết khi đêm đến, anh ôm chặt lấy Trần Miên mà hôn hít, dụ dỗ cô rên lên thành tiếng.
Mãi đến khi tốt nghiệp, Trần Miên mới được tự do sống cuộc sống mà cô mong muốn,

cũng vào thời khắc chia ly ấy có người nắm chặt lấy cổ tay cô.
Trước mặt tất cả mọi người,

thiếu niên vẫn luôn mang dáng vẻ lạnh lùng xa cách chợt rũ mắt xuống, cười khúc khích hỏi cô:

“Trần Miên, cậu coi tôi là gì chứ?”
Trần Miên nhìn anh, trả lời một cách đầy tàn nhẫn.
“… Chó tôi nuôi.”
… Tôi dùng thân mình nuôi chó dữ.
… Lại vô tình ngủ say trên đảo nhỏ.

Một thiếu nữ

lớn lên trong vấn nạn bạo lực gia đình thì sẽ là người như thế nào?
Mỗi lần trong nhà có chuyện gì thì Trần Miên sẽ ra ngồi ở cầu thang,

chờ tình hình bên trong lắng xuống rồi mới lặng lẽ bước vào.

Những người sống cùng tòa nhà đều cảm thấy tội nghiệp cô mà thường gọi cô đến nhà họ để ăn uống gì đó lót dạ.

Chẳng khác gì nuôi dưỡng một con mèo nhỏ lang thang.
Cô cứ thế mà lớn lên từng ngày trong hoàn cảnh như vậy.

Tác giả đã cho người đọc chứng kiến một hoàn cảnh đầy u ám của nữ chính ngay từ những chương đầu tiên.
Ở trường học,

Trần Miên không muốn dính líu bất cứ thứ gì với Thẩm Vực,

cô cứ duy trì khoảng cách tuyệt đối khiến bản thân có thể rút lui bất cứ lúc nào.
Thế nhưng Thẩm Vực lại không muốn thế,

anh cứ từng chút một mà vượt quá giới hạn,

đứng trên cao mà nhìn xuống vẻ mặt lạnh lùng khẽ liếc nhìn mình của Trần Miên.
Không ai biết rằng, ở chỗ chỉ có hai người,

vậy mà họ lại cùng nhau làm những việc thân mật nhất.
Mối quan hệ của họ không có tình yêu, chỉ có tình d.ục duy trì.
Nhưng Thẩm Vực nào có ngờ,

Trần Miên đối với việc quan hệ với anh lại so sánh giống như đang dạy chó vậy.
Dạy một con chó dữ không nghe lời.
Sự thân mật nhất giữa người yêu với nhau,

lại ngập tràn sự lừa lọc kém cỏi lấy lệ.
Nhưng nam chính của chúng ta thì cũng kém cạnh gì,

lấy danh nghĩa là dạy kèm mà thật giả lẫn lộn.

Đến cuối cùng lại khiến người ta có chút cảm giác bị làm nhục.
Thẩm Vực – một tên vô lại khoác lên lớp da người.

Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người khỏe khoắn,

tính tình lạnh lùng như tảng băng không thể đun nóng,

ngày đó lúc Trần Miên mới vào trường đã có rất nhiều người muốn theo đuổi cô,

kết quả đều bị cô phớt lờ,

mãi đến khi cô vì kiếm tiền mà làm bài tập,

sai vặt cho người ta mới khiến cô bớt đi cảm giác không thể chạm đến.
Xung quanh Thẩm Vực có rất nhiều nữ sinh vây quanh,

bản thân thì ở biệt thự sang trọng nhất, rõ ràng là muốn gì được nấy,

tìm tới Trần Miên để mua vui cũng chỉ cần duỗi tay một phát là có.

Nhưng anh mãi vẫn không có cảm giác vui vẻ gì cho lắm.

Việc làm khiến anh vui vẻ nhất chắc cũng chỉ là dùng ngón tay thon dài bình thường cầm bút để giải những bài thi đạt điểm tối đa của mình dán vào mép quần l.ót của Trần Miên,

mò mẫm xung quanh hoa tâm nhạy cảm mà ướt át.
Ở cái tuổi chỉ biết chơi và học này, trong lòng Trần Miên, chỉ có tiền.

Vậy nên, cũng chỉ có mình Thẩm Vực mới “thu phục” được cô,

tự tiện xông vào thế giới của cô mà dùng tiền để giải quyết vấn đề.
Châm ngôn của Thẩm Vực chính là:

“Thích Trần Miên? Thà dùng tiền còn nhanh hơn.”
Ở giai đoạn đầu, nữ chính Trần Miên tựa như có thể làm mọi thứ vì tiền,

chỉ cần có thể kiếm tiền thì cô có thể làm bất cứ thứ gì, từ bán rẻ lòng tự trọng cho đến bán rẻ thân thể.

Một thiếu nữ đôi mươi còn có thể nào khổ hơn như thế?
Ngôi nhà mà cô lớn lên từ nhỏ, Trần Miên đã sớm coi nó là cái lồng,

chính tòa nhà tối tăm và đổ nát đã giam giữ tất cả sức sống mà cô nên có ở cái tuổi thiếu niên này.

Dường như tất cả mọi thứ trên đời này đều đang bức ép cô gái nhỏ vào bước đường cùng.
Trần Miên nói đúng, Thẩm Vực là một tên chó điên. Anh chỉ muốn mình là duy nhất,

lúc nào cũng chỉ muốn chiếm hữu muốn gây chuyện thậm chí là cảnh cáo với cô, giữa hai người họ đã được vẽ một đường ranh giới,

hễ muốn vượt qua đường ranh giới này,

đều sẽ bị trừng phạt theo quy tắc.
Nhưng thế giới này không vận hành theo cách mà Thẩm Vực muốn.

Khoảng cách giữa hai người họ là cả một thế giới,

Thẩm Vực sẽ không bao giờ biết hành lang nơi cô ở cần phải dậm chân rất nhiều lần mới có thể khiến bóng đèn sáng lên.

Anh cũng sẽ không bao giờ phải lo lắng đi nghe ngóng xem phải tìm cớ gì để nghỉ học khi nhà trường tổ chức đi chơi xuân.

Dường như thời khắc mà hai người không có khoảng cách nhất chính là khi dây dưa ở trên giường.
Bởi vì vào thời khắc ấy, Thẩm Vực có thể là Thẩm Vực,

Trần Miên không cần phải là Trần Miên nữa.
Truyện không đơn thuần chỉ là một bộ ngôn tình bình thường khác mà mang lại lời cảnh báo đầy nhân văn:

Con gái xinh đẹp nhận được đủ sự quan tâm nhưng đồng thời cũng gặp phải rất nhiều ác ý.

Cũng như là, luôn có những ánh mắt tanh tưởi như vậy nhìn chằm chằm vào họ,

nhìn trộm chỗ riêng tư, dùng những suy nghĩ dơ bẩn để suy tính.

Xinh đẹp lại nghèo khổ chỉ càng khiến cho dấu phẩy thập phân trên giá cả tiến tới vô tận.
Cuộc sống này cũng không phải là câu chuyện cổ tích,

nếu không có ai tặng giày thủy tinh cho cô bé Lọ Lem,

thì trong bữa tiệc Hoàng tử cũng sẽ chỉ mời Công chúa, sẽ không có xe ngựa bí ngô và cô bé Lọ

Lem đưa bạn bước vào thế giới của những người giàu có.
Dù chỉ là những cô cậu học sinh cấp ba,

nhưng ở đâu cũng sẽ có vấn nạn phân biệt giai cấp trong thế giới mà tiền đang làm kẻ đứng đầu

. Mà sự tồn tại của Thẩm Vực trong nhận thức của Trần Miên bấy lâu nay chỉ có rối loạn lung tung,

khó hiểu, cũng khó có thể thoát khỏi, là một mê cung uốn quanh hết vòng này tới vòng khác không thể thoát ra.
Thật sự điểm đặc sắc của bộ truyện chính là thứ tiết tấu từ từ, vừa đủ để độc giả nhấm nháp từng tình tiết,

từng câu từ mang ý nghĩa nhân văn đan xen vào tạo cảm giác bị cuốn vào bộ truyện,

 

 

 

By admin