CHỨNG BỆNH
Tác giả: Tuế Dục
Tag: Hiện đại, từ thanh xuân đến trưởng thành, Nữ ngoan ngoãn, mắc chứng bệnh kén ăn vs Nam c.h.ó đ.i.ê.n, chữa lành, showbiz, ngọt, 1vs1, cưng chiều, ngược nam nhiều hơn nữ, thâm tình, cảm động, HE
Số chương: 155 chương
Tình trạng: hoàn
Lưu ý: Truyện có khóa
Link đọc: https://luvevaland.co/tieu-thuyet/chung-benh.2002
_______________
Giới Thiệu:
Nữ ngoan ngoãn, mắc chứng bệnh kén ăn vs Nam chó điên.
Hạc Toại là tên chó điên nổi tiếng nhất phố Nam Thủy, vừa tàn nhẫn vừa điên cuồng, cả người nhuốm đầy máu tươi.
Mọi người thấy anh đều phải đi đường vòng.
Có người mắng Hạc Toại rằng: “Ba mày là một kẻ nghiện, đời tư của mẹ mày thì lại hỗn loạn, vậy nên tao cũng chẳng trông mong loại mày có thể cao quý đến mức nào đâu.”
Hạc Toại đang ngồi ở ven đường.
Nghe xong câu này, anh lập tức dập tàn thuốc rồi đứng dậy trong làn khói màu xanh trắng.
Đối phương sợ hãi đến nỗi vội vàng kéo cửa xe lên.
“Nó có ích gì không?” Mái tóc đen nhánh của chàng trai tung bay trong gió, trông anh vừa ngông cuồng vừa đường đường chính chính.
Rầm!
Cùng lúc tiếng động vang lên, Hạc Toại nhảy lên mui xe trước, dùng gậy sắt đập vỡ kính chắn gió rồi túm cổ áo người đó để kéo ra khỏi xe, đè đối phương lên mui xe để đánh người, vừa lắc nắm đấm vừa chậm rãi mỉm cười: “Nào, mày nói thử xem. Bây giờ thì ai cao quý hơn ai hửm?”
Hai tay của Hạc Toại bị thương nên dính đầy máu tươi.
Chu Niệm vừa bê giá vẽ vừa đi ngang qua đó. Khi trông thấy thiếu niên mặc áo trắng đang nhuốm đầy máu ở bên đường, cô bèn thận trọng bước tới rồi nhẹ nhàng hỏi dò: “Tôi … Tôi có thể vẽ cho cậu một bức tranh được không?”
Hạc Toại: ?
Bị khùng hay gì?
“Ngu xuẩn.”
Đó là câu đầu tiên mà Hạc Toại nói với cô.
Nhưng Chu Niệm không hề tức giận. Cô lấy ra một quả quýt màu cam rồi nhét vào bàn tay dính máu loang lổ của Hạc Toại, sau đó nở nụ cười có má lúm đồng tiền vô cùng ngọt ngào với thiếu niên kia: “Xin lỗi nhé. Tôi đã làm phiền cậu rồi.”
Hạc Toại nhìn vào quả quýt trong tay, cổ họng nghẹn lại, giây tiếp theo anh bỏ chạy trối chết.
Chu Niệm quấn lấy Hạc Toại bằng cách cứ hai, ba ngày lại chạy đến ngõ nhỏ của nhà anh để chặn đường.
Hạc Toại nổi cáu.
Anh bao vây Chu Niệm trong một góc tường, siết cằm cô thật mạnh rồi gằn từng chữ: “Cậu phiền phức chết đi được, có biết không hả?”
Chu Niệm đau đến độ nước mắt rưng rưng. Cô nhìn vào con ngươi đen láy đầy hung hãn của thiếu niên rồi lên tiếng: “Hạc Toại, tôi đau quá.”
Bỗng dưng Hạc Toại cảm thấy mình tiêu rồi.
Rõ ràng anh muốn đấm Chu Niệm một cú để yêu cầu cô đừng trêu chọc mình nữa. Vậy mà cuối cùng với anh lại hạ thấp khí thế, đồng thời giải thích một cách lúng túng rằng: Thực ra lúc nãy anh không mạnh tay lắm đâu.
Tiêu rồi. Đổ cái rầm luôn mà!
Sau này, vào thời điểm Hạc Toại cưng chiều Chu Niệm nhất, anh cư xử ngoan ngoãn trước mặt cô như một con sói đã được thuần hóa: “Niệm Niệm muốn vẽ bức tranh nào cũng được. Anh sẽ luôn phối hợp với em.”
–
Khi chứng biếng ăn của Chu Niệm trở nên nghiêm trọng nhất, cô đã bị mất cả năm giác quan, đồng thời bị mù cả hai mắt.
Còn Hạc Toại lại vươn lên, trở thành ngôi sao nổi tiếng bậc nhất. Anh tỏa sáng rực rỡ và cũng trở thành hình mẫu lý tưởng của hàng nghìn, hàng vạn cô gái.
Chẳng ai còn nhớ đến tên chó điên ở phố Nam Thủy kia nữa.
Và cũng không còn ai nhớ tới Chu Niệm ở đầu câu chuyện này.
Kể cả Hạc Toại.
#Ngôi sao hạng A Hạc Toại tạm rút lui khỏi giới nhưng lý do vẫn còn là một ẩn số.
#Hạc Toại mai danh ẩn tích rồi.
Hạc Toại quay lại thị trấn nhỏ bé kia, sau đó trở về phố Nam Thủy rồi tìm thấy Chu Niệm – cô gái mà anh đã từng lãng quên.
Anh vừa cầm bát vừa quỳ xuống trước giường Chu Niệm.
“Niệm Niệm, anh về rồi đây.” Bàn tay cầm chiếc thìa bằng sứ của anh đang run rẩy: “Em há miệng ra đi, được không?”
“… Anh cút đi.”
“Chỉ cần em chịu ăn thì anh sẽ cút xéo ngay tức khắc.”
Ai mới là người được hưởng lợi trong sự cứu rỗi này?
Có lẽ chính là quả quýt đã được anh bọc trong màng bọc thực phẩm rồi cất giữ trong ngăn thứ ba tủ lạnh đến lúc hư thối.
[Chẳng phương thuốc nào có thể cứu mười ba cơn bệnh của anh cả. Niệm Niệm à, em muốn cứu anh hay là hủy hoại anh đây?] – Hạc Toại.
Một câu giới thiệu vắn vắt: Mười ba nhân cách yêu em vô vàn.
Dàn ý: Người đã có thần linh thì chẳng còn cần hoa nữa.
___________
Lâu lắm rồi mình mới gặp được một bộ khiến mình xúc động và dành thời gian gõ chút review như này.
Chứng bệnh – nghe tên cùng gam màu u tối của bìa truyện có thể nhiều bạn thích sủng ngọt sẽ bỏ qua không chút do dự. Nhưng với mình, tình yêu mà trải qua đủ đắng cay ngọt bùi mới có sự đồng cảm, đồng điệu về tâm hồn. Cũng chính là thứ tình cảm vượt qua bao trắc trở của đôi chính Hạc Toại và Chu Niệm khiến mình đọc xong vẫn day dứt, thổn thức, nhớ như in và rất có thể là xa lắm mình mới tìm lại được một bộ hiện đại nào như vậy.
Trước hết là đến với nữ chính Chu Niệm, một cô gái gầy guộc mảnh mai vì chứng kén ăn mà không thể ăn được gì nhiều, cứ ăn là cảm giác dạ dày trào lên muốn tống mọi thứ ra ngoài. Với mọi người, ăn là sở thích, là thú vui thì với cô, ăn uống là ác mộng kinh hoàng ngày nào cũng tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần. Tuy nhiên điều này không phải không có nguyên do, sở dĩ cô kén ăn như thế theo mình là vì có một bà mẹ kiểm soát đến biến thái. Bà ta kiểm soát từ thời gian không lệch một phút, quy định giờ nào thức dậy, giờ nào đi học, giờ nào đi ngủ, cho đến thức ăn phải đong đếm thế nào, trọng lượng ra sao, có bao nhiêu calo. Chính vì sự kiểm soát và gò bó đó mà sâu thẳm trong nội tâm Chu Niệm luôn muốn được phá bỏ lồng sắt, tung cánh bay lên bầu trời. Cũng vì lẽ đó mà cô bị hấp dẫn trước sự phóng túng, bất kham của chàng trai tên Hạc Toại.
Cô rất thích vẽ và cũng vẽ rất đẹp, cô nương nhờ vào bức tranh để gửi gắm, trút bỏ phiền muộn mỗi ngày, nương nhờ vào bức tranh mang hình bóng của Hạc Toại để phản chiếu sự cứng cỏi và kiên cường, tiếp thêm sức mạnh và lấp đầy chỗ trống luôn thiếu cảm giác an toàn. Ban đầu cô chỉ muốn vẽ Hạc Toại để lấy bức tranh đó đi dự thi nhưng dần khi hai người quen nhau, hai tính cách khác biệt như hai cục nam châm trái dấu, cô biết rung động đầu đời, biết đau xót, còn biết chống đối và phản kháng lại bà mẹ hết lần này đến lần khác vì anh. Anh đã dạy cô mạnh mẽ, dìu dắt cô tiến về phía trước.
Ngày phát hiện mẹ chính là nguyên nhân khiến gia đình bất hạnh, cướp đi người ba mà cô thương, cô nức nở chạy đến bên Hạc Toại, cả hai cùng gom hết dũng khí hẹn nhau ngày rời bỏ mảnh đất vô nhân tính và đầy rẫy đau thương này. Đến đây theo mình là kết hồi 1, kết thời thanh xuân. Đọc đến đây chắc mọi người cũng đoán ra rồi, hai người không đi được nên mới có tình tiết tiếp theo =)) nhưng mà đây là cú twist của truyện nên mình sẽ không spoil để bạn nào đọc hồi hộp theo dõi hết diễn biến.
Sang đến hồi 2 Hạc Toại trở mình thành siêu sao nổi tiếng, còn Chu Niệm từ họa sĩ thiên tài lại rớt xuống vũng bùn chịu mọi dè bỉu. Khi còn ở phố Nam Thủy, phải nói cái phố này hầu hết toàn những kẻ mặt người dạ thú, tâm địa độc ác sẵn sàng đặt điều, lời nói như lưỡi dao, như bó rơm đè chết lạc đà. Cái nơi địa ngục này đã đày đọa Hạc Toại mất đi người thân yêu duy nhất trên đời là mẹ và em gái mà anh cố gắng hết sức bảo vệ. Người mẹ bất hạnh của anh bị chính thằng chóa khốn nạn aka người ba trên mặt sinh học giở trò đồi bại, cưỡng ép dẫn đến có bầu (là anh) mà bị ép cưới. Từ đó mở ra cuộc đời tăm tối không lối thoát của 3 mẹ con.
Mình đọc truyện này khóc thương cho người mẹ cùng tự hỏi cớ sao một người lương thiện, tốt đẹp lại chịu nghiệt ngã, khổ sở như thế, không hề oán trách hay ghét bỏ những đứa con của mình như một số truyện thường gặp, ngược lại bà yêu thương hai anh em, tần tảo nuôi con khôn lớn. Hạc Toại cũng rất hiếu thảo, sợ mẹ bị bắt nạt mà trưởng thành từ sớm, thậm chí bỏ học cấp ba đi làm, lúc nào cũng tỏ ra dữ dằn như côn đồ chỉ để bảo vệ người nhà. Nhưng anh không phải là anh hùng, dù kiên cường chăm chỉ đến đâu cũng không thoát khỏi số phận bất lực ôm hai thi t.hể lạnh băng. Cũng chính sau vụ việc đó cùng với biến cố của Chu Niệm ở phía trên và cả hai bắt đầu trù tính rời bỏ mảnh đất này. Tuy nhiên ông trời lại lần nữa thử thách họ và lần này là chia cắt mấy năm.
Trong mấy năm nay “Hạc Toại” thành công, tỏa sáng rực rỡ thì sau cái lần thất hẹn ở ga tàu cùng nhau bỏ trốn, sau những lần bị “Hạc Toại” chối bỏ, Chu Niệm mất đi phương hướng, cô chìm dưới đáy vực sâu, thân tàn ma dại không thể cầm bút vẽ, trở thành phế nhân bị khinh ghét.
Đến đây mọi người chớ trách Hạc Toại vội vì khi biết nguyên nhân sẽ phải sám hối vì lỡ chửi anh đó TT_TT đi kèm với bí ẩn về vụ thất hẹn năm đó được vén màn là quá trình ‘chữa bệnh’ dằn vặt của cả hai đứa, ngược Chu Niệm trước sau ngược Hạc Toại gấp bội. Thực ra từ đầu đến cuối Chu Niệm đau 3 thì Hạc Toại đau 7, đọc cả truyện mình cũng thương Chu Niệm đó nhưng không thể qua được Hạc Toại và mình cũng cực kì cực kì thích nhân vật này, best nam chính trong lòng mình nửa đầu năm nay. Người gì đâu đã đẹp trai còn số khổ, đã khổ còn si tình, đã si tình còn không thuộc về tôi TT cho tôi anh người yêu nào bằng một nửa Hạc Toại thôi tôi nằm mơ cũng cười tỉnh giấc.
Viết dài quá, này chỉ là cảm nhận của mình về hai nhân vật chính là chủ yếu, còn tình tiết truyện thì khá nhiều khúc cua bất ngờ nên mình không thể kể quá nhiều. Muốn viết cảm nhận về Hạc Toại nhiều hơn nhưng khúc cua toàn ở ảnh, đành phải ‘yêu không sao tả xiết nên lời’ dành cho anh thôi.
Túm cái váy lại cho ai lười đọc những gì tui lảm nhảm:
Truyện chứng bệnh có đủ cay đắng ngọt bùi nước mắt chan cơm, ai thực sự muốn khắc sâu, tâm lý tốt hẵng đọc.
Tác giả viết chắc tay, không hề buff lố, thậm chí mình còn nghi ngờ bả là mẹ ghẻ. Còn vài chi tiết chưa được mãn nguyện nhưng tổng thể là trọn vẹn với đủ khung bậc cảm xúc.
Chấm điểm với người khó tính hay soi là 9/10.