KHÚC ƯỚC NGUYỆN
Tác giả: Đồng Lộc
Thể loại: HE, Ngôn tình, Tình cảm, Ngọt sủng, Đô thị tình duyên, Vườn trường, Giới giải trí
Độ dài: 63 chương + 9 ngoại truyện
Tình trạng: Đã hoàn edit
Lưu ý: Truyện không pass
Link đọc: https://urimicasa.wordpress.com/editing-khuc-uoc-nguyen/
_____
Văn án:
1.
Lần đầu tiên Tô Diệu Ngôn gặp Phó Doanh Xuyên, đó là khi anh đến họp phụ huynh cho cô bạn thân của cô.
“Ba cậu còn trẻ quá!”
“… Đó là anh trai tớ.”
Lần thứ hai gặp, đó là khi Tô Diệu Ngôn vô cùng hoảng sợ, cả người rét run.
Phó Doanh Xuyên cởi áo khoác của mình khoác lên người cô: “Nếu em muốn, cũng có thể coi anh như anh trai của em.”
Lần thứ ba gặp, Phó Doanh Xuyên dẫn theo bạn gái của mình tới.
Tô Diệu Ngôn ngọt ngào gọi người ta một tiếng “Chị dâu”, hơn nữa, còn gọi Phó Doanh Xuyên là “Anh trai”.
2.
Sau đó, Phó Doanh Xuyên giữ cằm Tô Diệu Ngôn, ép cô phải nhìn mình, nghiến răng nói: “Em còn dám gọi anh là anh trai thử xem.”
3.
Từ nhỏ đến lớn, điều ước của Tô Diệu Ngôn trong ngày sinh nhật của cô luôn là hy vọng mẹ và em trai của cô sẽ bình an, hạnh phúc.
Từ năm 18 tuổi cho tới sau đó, ước nguyện của cô đã nhiều hơn một người —— Một người mà cô không thể nói ra.
★ Nữ diễn viên độc lập kiều diễm VS Tổng tài bá đạo kiêu ngạo.
★ Hướng dẫn ăn uống:
1. 1V1, song khiết, nam chính không có tình cảm với “người được gọi là bạn gái”, giữa hai người không có quan hệ gì, thời gian bên nhau ngắn ngủi.
2. Chênh lệch 8 tuổi, đô thị ngọt văn.
3. Giai đoạn đầu là nữ chính yêu thầm nam chính, giai đoạn sau nam chính theo đuổi vợ gãy cả chân.
Đô thị tình duyên, yêu sâu sắc, cận thủy lâu đài, ngọt văn.
Một câu tóm tắt: Cẩu nam nhân truy thê hỏa táng tràng!
Lời muốn nói: Những người yêu nhau rồi sẽ về với nhau.
__________
Năm 17 tuổi, lần đầu tiên Tô Diệu Ngôn gặp Phó Doanh Xuyên, cũng là lần đầu tiên cô nếm trải cảm giác thương thầm ai đó. Vào độ tuổi thanh xuân tràn đầy mộng mơ, sau lần chạm mặt đầu tiên, cô âm thầm nhớ nhung, trong lòng cất giấu hình ảnh người đàn ông có thân hình cao lớn vững chãi với đôi đồng tử màu hổ phách.
Phó Doanh Xuyên là anh trai Mạnh Nguyễn, mà Mạnh Nguyễn lại là người chị em tri kỷ của cô, vì vậy Tô Diệu Ngôn có nhiều lần tình cờ chạm mặt với anh hơn. Cái gọi là tình cờ này, thực ra cũng có thể xem như là duyên phận. Thời gian đầu, có thể nói Phó Doanh Xuyên khá nghiêm túc và lạnh nhạt, mỗi lần mở miệng chẳng nói được mấy chữ, nhưng anh đã bắt đầu để ý tới cô nhóc này rồi.
Tô Diệu Ngôn bên ngoài được gọi là “Tô Đại Tráng”, vì cô vô cùng mạnh mẽ và cá tính, nhưng mỗi khi đối mặt với anh luôn là thái độ thận trọng, cung kính, có thể là vì yêu đơn phương dễ khiến con người ta sinh ra cảm giác tự ti về bản thân. Cô nhận thức được mình chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường, gia cảnh bình thường, trong khi đối phương lại là một tài năng trẻ xuất chúng, gia cảnh xuất chúng, có lẽ sẽ không bao giờ tới lượt cô mơ tưởng về anh. Mỗi lần nghĩ như vậy là trái tim Tô Diệu Ngôn lại một lần tan vỡ.
Nhưng dù có hàng ngàn vạn chứng cứ cho thấy khả năng của cô và Phó Doanh Xuyên rất mong manh thì ngay cả khi xác suất chỉ là 0,001%, Tô Diệu Ngôn vẫn cho phép bản thân được hy vọng, hy vọng tình cảm này sẽ đơm hoa kết trái. Tình cảm của thiếu nữ ngây ngô đơn thuần nhưng lại mãnh liệt tựa sóng thủy triều, vì vậy cô muốn dũng cảm thử tiến lại gần anh, thu hẹp khoảng cách của hai người lại. Tô Diệu Ngôn ra sức giải đề toán, dành thời gian nghiên cứu các sách về violin để có thể có chủ đề chung với anh.
Nhưng hiện thực lại làm chùn bước chân cô khi mỗi lần gặp nhau cô lại vô tình đem tới phiền phức cho anh, thậm chí khi đó Tô Diệu Ngôn còn nghĩ vì nể mặt Mạnh Nguyễn nên Phó Doanh Xuyên mới giúp cô hết lần này tới lần khác. Vả lại, xuất thân của anh, sự nghiệp của anh, và cả vị hồng nhan ưu tú làm bạn bên cạnh anh, cô ngưỡng mộ và ghen tỵ vì ai đó có thể sánh đôi bên anh, tất cả mọi thứ đều khiến một học sinh trung học tương lai vô định như cô cảm thấy thật xa vời. Tô Diệu Ngôn nghĩ có lẽ từ trước tới nay, Phó Doanh Xuyên chỉ coi cô như một đứa em gái, mà đã là em gái thì làm sao có thể nảy sinh thứ tình cảm kia được. Bởi vậy mới nói yêu thầm thật khổ, thích, nhưng lại chẳng dám nói ra.
Sau này, cô bước vào cánh cổng đại học, còn Phó Doanh Xuyên sang Anh tiếp quản chi nhánh công ty. Thế nhưng Tô Diệu Ngôn lại hiểu lầm anh và vị hồng nhan tri kỷ Sầm San cùng sang đó kết hôn, vì vậy vào sinh nhật năm 18 tuổi, Tô Diệu Ngôn quyết tâm từ bỏ mối tình đơn phương ấy. Thích một người là chuyện không dễ, nhưng không thích dường như lại càng khó hơn.
Kể từ khi hai người không còn liên lạc với nhau, Tô Diệu Ngôn đã tập quên đi bóng hình anh, tập trung vào cuộc sống của riêng mình. Cô không hề biết rằng, Phó Doanh Xuyên cũng đã thích cô từ lâu. Hai người không ai mở lời, vì dường như ai cũng ôm một nỗi tự ti của riêng mình. Tô Diệu Ngôn tự ti bản thân tầm thường không xứng với anh, mà Phó Doanh Xuyên lại tự ti về khoảng cách tuổi tác, anh nghĩ rằng tầm tuổi như anh mà mơ tưởng về cô thiếu nữ mười bảy tuổi thì cũng quá mức cầm thú. Và thế là, hai người bỏ lỡ nhau bốn năm trời.
Có lẽ Phó Doanh Xuyên “mặt lạnh” cũng chẳng ngờ được, có một ngày mình tự vả đau đến thế. Câu nói trước đây:” Nếu em muốn, cũng có thể coi anh như anh trai của em” giờ đã đổi thành:”Không được gọi anh là anh trai”. Vì tình cảm xuất phát từ trái tim là thứ khó kiềm chế nhất, vì anh không muốn bỏ lỡ cô thêm lần nào nữa. Bề ngoài là anh chàng lạnh lùng nghiêm túc, nhưng bên trong thì tính chiếm hữu cao, thích ăn giấm và soft xỉu. Sau khi gặp lại, anh không ngừng phát tín hiệu từ trái tim cho Tô Diệu Ngôn, chỉ sợ cô không biết anh yêu cô nhiều thế nào.
Mặc dù Tô Diệu Ngôn là cô nàng mê tiền, tuy nhiên cô thực tế chứ không hề thực dụng. Cô nỗ lực không ngừng nghỉ vì bản thân mình, cũng nỗ lực để xứng đôi với Phó Doanh Xuyên. Sự nỗ lực của cô cũng đã được đền đáp xứng đáng, và cuối cùng thì người có tình rồi sẽ về bên nhau.
“Hoàng hôn ngày đó giống như một bức tranh vẽ bằng mực đỏ rực, anh chính là cái bóng đen trong viên ngọc màu đỏ đó, mang theo ánh sáng không thể che giấu được…”
“Từ 18 tuổi đến giờ, ước nguyện thành công.”
_______
Một câu chuyện song hướng yêu thầm khá ngọt nhưng không ngấy, nhẹ nhàng và dễ thương, đọc giải trí rất okela. Edit mượt mà, tự nhiên, màu sắc truyện cũng tươi sáng nữa. Ai thích motip trâu già gặm cỏ non, kiểu trưởng thành chững chạc x ngây ngô yêu kiều thì mình recommend nhé!